Chương 629: Cái tát này là cảnh cáo
Khoảng nửa tiếng sau.
Cả nhà Khương Văn Kỳ vẫn đứng chờ ngoài cửa, cực kỳ tức giận.
“Làm cái gì không biết? Chắc không phải con ranh Khương Vy Nhan này cho chúng ta leo cây đấy chứ?”, Khương Mỹ Nghiên tức tối nói.
Khương Văn Kỳ cũng sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm cửa vào công ty, tức giận nói: “Khương Vy Nhan, cô giỏi lắm! Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, dám đối xử với chúng ta như vậy!”
Tức giận!
Cực kỳ tức giận!
Tiết Mai ở bên cạnh cũng lẩm bẩm: “Này chồng, ông nói xem chắc không phải Khương Vy Nhan muốn hủy hoại nhà họ Khương chúng ta đấy chứ?”
“Nó dám?”, Khương Văn Kỳ tức giận quát.
Đúng lúc này, một trợ lý bước tới, nói: “Tổng giám đốc Khương cho mời các ông”.
Đám Khương Văn Kỳ thấy thế mới đi theo trợ lý tới văn phòng của tổng giám đốc.
Vừa vào văn phòng, Khương Văn Kỳ đã hét toáng lên: “Khương Vy Nhan, cô to gan lắm, còn bắt cả nhà chúng tôi đến cầu xin thì cô mới chịu thôi hả? Bây giờ tôi lấy thân phận của gia chủ nhà họ Khương ra lệnh cho cô, lập tức khôi phục việc hợp tác!”
Khương Vy Nhan đứng trước cửa sổ sát đất, tay cầm tách cà phê, quay đầu lại, nhìn Khương Văn Kỳ với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt này khiến Khương Văn Kỳ hơi sửng sốt.
Sao mới mấy ngày không gặp, khí chất trên người Khương Vy Nhan lại có sự thay đổi lớn đến như vậy?
Lạnh lùng quá!
Xa lạ quá!
“Sao nào, nhìn cái gì mà nhìn? Khương Vy Nhan, mày thực sự coi mình là tổng giám đốc đấy à? Cũng không nhìn lại xem mình là cái thá gì? Cũng chỉ mượn thân phận của Tiêu Chính Văn thôi! Chứ mày không phải là bình hoa di động chắc?”
Khương Mỹ Nghiên ghen ghét nói.
Khương Vy Nhan nghe thấy thế, sắc mặt u ám, nói: “Các người đến để cãi nhau hay là để bàn việc tiếp tục hợp tác?”
Khương Văn Kỳ đáp: “Đương nhiên là đến để bàn việc tiếp tục hợp tác rồi”.
“Vậy thì ông hãy quản cái miệng của con gái mình đi!”, Khương Vy Nhan lạnh lùng nói.
Câu nói của cô khiến cả người Khương Văn Kỳ khẽ run.
Khương Mỹ Nghiên nghe thấy thế thì nổi điên, nhe nanh múa vuốt chỉ tay vào Khương Vy Nhan, tức giận nói: “Mẹ kiếp, Khương Vy Nhan, mày nghĩ mình giỏi lắm chắc? Mày cũng chỉ là loại đê tiện dựa hơi đàn ông mà thôi!”
“Bốp!”
Vừa dứt lời, Khương Vy Nhan liền tát cho Khương Mỹ Nghiên một cái bạt tai, nổi giận nói: “Chị ăn nói cho cẩn thận! Cái tát này là tôi cảnh cáo chị! Đừng nghĩ tôi là Khương Vy Nhan yếu đuối không dám đánh trả trước kia!”
Khương Mỹ Nghiên lập tức ngây người.
Đứng im bất động.
Cô ta ôm gò má rát bỏng, hai mắt trợn trừng, không dám tin nhìn Khương Vy Nhan vẻ mặt lạnh tanh.
Khoảnh khắc đó, Khương Vy Nhan trong mắt cô ta chẳng khác gì những “nữ cường nhân” lạnh lùng.
Nhất là khí thế khiến người ta không dám bôi nhọ trên người cô, khiến Khương Mỹ Nghiên không khỏi lắp bắp.
“Cô… cô dám đánh tôi sao?”
Khương Mỹ Nghiên phản ứng lại, đang định đánh trả thì Khương Văn Kỳ ở bên cạnh tức giận quát: “Đủ rồi!”
“Bố, cô ta đánh con…”, Khương Mỹ Nghiên tủi thân giậm chân.
Khương Văn Kỳ lạnh lùng nói: “Đứng sang bên cạnh!”
Sau đó, ông ta quay đầu, nhìn Khương Vy Nhan với ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Khương Vy Nhan, rốt cuộc cô muốn thế nào mới chịu dừng tay?”
Khương Vy Nhan lạnh lùng nhìn Khương Văn Kỳ, đáp: “Rất đơn giản, cầu xin tôi”.
“Cô!”
Khương Văn Kỳ nghe thấy thế cũng nổi giận, lửa giận trong lòng không biết trút đi đâu.
Khương Vy Nhan này quả thực đã thay đổi rồi!
Khương Văn Kỳ nghĩ một lát, cố nặn ra nụ cười, nói: “Vy Nhan, tốt xấu gì bác cũng là bác cả của cháu, cũng là người một nhà, cháu không thể nể tình này mà bỏ qua cho nhà họ Khương sao?”
Khương Vy Nhan lạnh lùng hừ một tiếng, đáp: “Bác cả, tình cảm gia đình của chúng ta đã bị các người phá tan nát rồi. Bây giờ, giữa ông và tôi chỉ có mối quan hệ hợp tác thuần túy. Muốn khôi phục những hợp đồng này thì ông phải đưa ra điều kiện khiến tôi hài lòng”.
Khương Văn Kỳ nghe thấy thế thì sa sầm mặt, sau đó nói: “Chỉ cần chúng tôi cầu xin thì cô sẽ dừng tay sao?”
Khương Vy Nhan bình thản đáp: “Đúng vậy!”
“Được”.
Khương Văn Kỳ gật đầu, sau đó đứng nghiêm, khom lưng cúi đầu, nói: “Vy Nhan, trước kia là bác không phải, bây giờ, bác thay mặt nhà họ Khương, cầu xin cháu hãy dừng tay, chừa cho nhà họ Khương một con đường sống”.
Khương Văn Kỳ cũng là người biết co biết duỗi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Văn Kỳ cúi đầu, vành mắt Khương Vy Nhan đỏ hoe, rưng rưng nước mắt.
Cô đã chờ đợi ngày này quá lâu.
Tâm trạng bị kìm nén, lúc này không nhịn được mà bùng phát.
Cô quay lại, lén lau đi giọt nước mắt, hít sâu một hơi, nói: “Tô Tĩnh, tiễn khách”.
“Vâng”.
Tô Tĩnh đáp lời, nói với Khương Văn Kỳ: “Chủ tịch Khương, mời!”
Sắc mặt Khương Văn Kỳ rất tệ, nói với bóng lưng của Khương Vy Nhan: “Khương Vy Nhan, cô hãy nhớ lời cô nói!”
Dứt lời, ông ta sầm mặt, dẫn theo Khương Mỹ Nghiên và Tiết Mai đang tức tối, rời khỏi công ty.
Chờ bọn họ đi rồi, Khương Vy Nhan mới bật khóc.
Khoảnh khắc đó, bao uất ức tủi thân của mấy năm được xả hết ra.
Tâm trạng cô dồn nén đã lâu cuối cùng cũng có chỗ phát tiết.
Buổi chiều hôm đó, công ty Na Na ký lại hợp đồng hợp tác với công ty nhà họ Khương.
Nhưng đối với nhà họ Khương, hợp đồng này có thể nói là khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán, phải mở cuộc họp.
Bởi vì, nội dung hợp đồng rất nghiêm ngặt đối với nhà họ Khương, chỉ cần một sai sót là chấm dứt toàn bộ hợp tác.
Cùng lúc đó, bên phía Tiêu Chính Văn, gần tối thì anh nhận được điện thoại của Khương Vy Nhan.
“Chồng ơi, ngày mai em phải đến Hán Trung cômg tác, đàm phán một lô vật liệu! Đúng lúc bên đó em có mấy người bọn học, bọn họ tổ chức một bữa tiệc, bảo chúng ta tham gia, anh có muốn đi cùng không?”
Khương Vy Nhan hỏi.
“Thế thì chắc chắn anh phải đi cùng vợ rồi”.
Tiêu Chính Văn không muốn cô vợ xinh như hoa của mình gặp phải bất cứ kẻ nào có lòng dạ bất chính trong buổi họp lớp.
“Được, chúng ta cùng đi”.
Khương Vy Nhan đồng ý.
Sáng ngày hôm sau, Khương Vy Nhan thay một bộ quần áo mới, không những mặc váy dạ hội màu trắng, mà còn đeo trang sức Tiêu Chính Văn mua cho trước đó.
Đôi vòng tay xinh đẹp đeo trên cổ tay, càng làm nổi bật làn da trắng muốt, đồng thời trên đầu còn cài đôi trâm phượng hoàng vàng.
Chân cô còn đeo tất lưới đen, mái tóc dài chải ra sau lưng, thoạt nhìn như tiên nữ giáng trần.
Những ngôi sao nổi tiếng hàng đầu trên truyền hình khi đứng trước Khương Vy Nhan cũng phải kém cạnh không bằng.
Bình thường Khương Vy Nhan ít khi ăn mặc sang trọng như vậy, nhưng dù sao hôm nay cũng phải đi gặp đối tác làm ăn và bạn học cũ, nên phải trau chuốt một chút, nếu không sẽ bị các bạn học khác coi thường.
Hơn nữa hôm nay còn dẫn theo Tiêu Chính Văn, cùng chồng ra ngoài thì đương nhiên phải chú ý thể diện của chồng rồi.
Tiêu Chính Văn cũng không ngờ Khương Vy Nhan lại coi trọng lần gặp gỡ bạn bè này đến vậy, sau khi nhìn thấy quần áo của cô, anh kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
Cô ấy trang điểm ăn mặc đẹp quá đi mất.
Còn anh mặc quần áo bình thường, so với Khương Vy Nhan, lại có cảm giác như công chúa và gã ăn mày.