Lúc này Sở Giang Vương cũng hoảng sợ, mặt mày không còn giọt máu, chỉ vào cơ thể Hạo Thiên đã thay đổi về khí tức, tức giận quát.
Nhưng cho dù ông ta nói thế nào cũng đã muộn rồi.
Tiêu Chính Văn đã một bước đạt đến cảnh giới Ngụy Tiên.
Điều này có nghĩa là lúc này Tiêu Chính Văn đã cùng cấp bậc với Sở Giang Vương về cảnh giới và thực lực.
“Chẳng phải ông rất nhiều thời không, sống chết gì đó sao? Vậy thì tôi sẽ cho ông biết cái gì mới là sinh tử chi đạo, thuật pháp luân hồi”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn đưa một tay ra.
Rầm!
Hai hình thái cực âm dương lập tức hiện ra như hai con Thương Long một đen một đỏ đang lượn vòng trên bầu trời.
Thấy thế Sở Giang Vương sợ hãi da đầu tê cả lại.
Ông ta nghĩ sinh tử luân hồi là điều không thể, càng không thể bị con người dùng làm trận pháp hoặc thuật pháp.
Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đang diễn hóa luân hồi.
“Sinh khí, tước đoạt!”
Tiêu Chính Văn nói ra bốn chữ.
Anh vừa nói xong, hiện tượng đã xuất hiện.
Sau đó tử khí và sinh khí quanh người Sở Giang Vương gần như dần biến mất cùng lúc, không lâu sau Sở Giang Vương đã già đi, ngay cả tư thế đứng của ông ta cũng không vững lắm.
Lúc này lần đầu tiên Sở Giang Vương cảm nhận được cái chết cách ông ta gần đến thế.
Nhưng ông ta là Sở Giang Vương – người quản lý một trong mười điện của âm phủ.
Ngay cả ông ta phải chết sao?
Đây đúng là một trò cười mà!
Nhưng thực lực của đối phương quá mạnh, thậm chí Sở Giang Vương không có sức để giãy giụa.
Điều khiến Sở Giang Vương càng không thể tin đó là lúc này Tiêu Chính Văn lại có thể làm được thủ thuật biến hóa bằng lời nói, phải biết đó là chiêu độc quyền chỉ Ngụy Tiên mới có.
Thuật pháp luân hồi của Tiêu Chính Văn càng vượt xa đạo sinh tử của Sở Giang Vương hàng trăm lần.
Mọi sự vật trên thế gian đều nằm trong luân hồi, thiên đạo tức là luân hồi, nhân đạo chính là như thế.