Một tiếng xương gãy nát vang lên, cánh tay trái của Haig bị Long Hình bẻ làm nứt toạc.
Cơn đau khiến Haig hét lên một tiếng thê thảm kinh thiên động địa.
Ngay cả mọi người ở bên dưới xem trận chiến cũng vội vàng quay người sang, trận chiến này quá thê thảm, cũng quá chấn động.
Ngay cả đám người Triệu Kế Hồng cũng ớn lạnh khi nhìn thấy Haig bị Long Hình bẻ đứt một cánh tay.
Cảnh tượng này quá đáng sợ, Haig là một cường giả cảnh giới Nhân Hoàng, mà cơ thể của Nhân Hoàng rắn chắc đến mức nào cơ chứ?
Dù có dao thiên rìu thần đi chăng nữa cũng chưa chắc có thể bị thương, nhưng bị Long Hình bẻ đứt một cánh tay, Long Hình có bao nhiêu sức lực mới có thể làm được như thế?
Lúc này Haig đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng sâu thăm thẳm, cho dù hắn từng vang danh, cực kỳ hung tàn, nhưng lúc này đã không còn cơ hội đánh trả nữa.
Hắn có thể nhìn ra được từ lúc bắt đầu ba người họ chưa từng nghĩ sẽ tha cho mình sống sót để rời khỏi đây từ sát khí trong mắt mấy người Long Nguyệt.
“Ầm!”
Haig còn chưa kịp hoàn hồn, một đòn tấn công tuyệt thế của Long Ngạo lại áp xuống lần nữa, Haig cũng bị một cú của Long Ngạo đánh cho tàn phế nửa thân.
Lúc này Tiêu Chính Văn ở bên dưới vẫn rất bình tĩnh nhìn Long Nguyệt, khẽ gật đầu với cô ấy.
Ngay sau đó trong không trung xuất hiện từng đợt gợn sóng, tiếng thủy triều cực lớn vang vọng khắp tầng mây.
“Rắc!”
Một tia sớm cực kỳ chói mắt quấn lấy sức mạnh như thủy triều và uy lực của trời vô thượng đó ập xuống.
“Phụt!”
Một màn sương đầy kịch liệt và máu, cơ thể Haig bỗng biến thành một vũng máu.
Xung quanh Long Nguyệt lại không hề bị dính một chút máu nào.
Lúc này cả hiện trường tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, để mặc cho mưa huyết rơi xuống mắt, mọi người đều ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn Long Nguyệt kiêu ngạo đứng trong không trung.
“Các vị, đã hài lòng chưa?”, mặc dù Long Ngao cũng bị thương nặng, nhưng lúc này lại cúi đầu nhìn mọi người lạnh lùng hỏi.