“Tôi không sợ, chỉ là tôi không muốn nhìn thấy nhà họ Viên xây thêm mộ thôi. Tiêu Chính Văn quay lại nếu không tính toán rõ ràng thì còn tốt, nhưng một khi hắn tìm đến chúng ta e là hậu quả khó lường. Có lẽ các ông không biết lúc Tần Vương phản nước, ngay cả Võ Thí Thiên cũng không dám làm gì hắn”.
“Nói cách khác, hắn gây phiền phức cho chúng ta, Võ Thần Tông chỉ có thể đứng ngoài nhìn. Đây… đây còn không phải là chuyện lớn sao?”
Viên Sùng Long hít sâu, giọng điệu dần ôn hòa hơn.
“Hừ hừ!”
Đông Phương Tiếu lạnh lùng hừ một tiếng: “Dù Tiêu Chính Văn không chết nhưng sao cậu biết nhà họ Đông Phương chúng tôi chỉ có một nước cờ này?”
Là cụ tổ của bốn gia tộc lớn hơn một trăm năm trước, tất nhiên Đông Phương Tiếu sẽ không mạo hiểm mọi rủi ro.
“Ồ? Ông cụ Đông Phương vẫn còn con át chủ bài khác sao?”
Viên Sùng Long quay đầu nhìn Đông Phương Tiếu.
“Các vị ghé tai lại đây!”
Đông Phương Tiếu lên tiếng, sau đó nhỏ giọng nói vài câu bên tai mọi người.
Hả?
Nghe xong mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Ông nói thật chứ?”
Viên Sùng Long kinh ngạc hỏi.
“Hừ, tuyệt đối không có nửa lời lừa gạt, tôi có thể lấy danh dự của nhà họ Đông Phương ra thề”.
Đông Phương Tiếu nghiêm túc nói.
“Ông cụ Đông Phương, không ngờ thế lực nhà họ Đông Phương lại ẩn nấp kỹ như thế”.
Viên Sùng Long híp mắt, sắc mặt u ám nói.
“Ha ha… Nếu không có đường lui này, cậu nghĩ tôi thật sự đặt hết hy vọng vào người ngoài sao?”
Đông Phương Tiếu đắc ý cười nói.
“Tôi đã nói rồi, thiên hạ này vẫn là của bốn gia tộc lớn chúng ta. Chỉ một con cá lọt lưới như Tiêu Chính Văn sao có thể đánh đồng với chúng ta được chứ?”
“Hơn nữa lúc này Tiêu Chính Văn đã không còn con át chủ bài nào nữa, tôi biết rõ hắn có kỹ năng hay bản lĩnh như thế nào. Thiên hạ đều là của chúng ta, lẽ nào còn không đối phó nổi với một Tiêu Chính Văn nhỏ bé sao?”
Sắc mặt Đông Phương Tiếu u ám, lạnh lùng nói.
“Vậy… bên phía võ tông có biết chuyện này không? Một khi Đại trưởng lão nói gì đó với hắn thì chuyện này khó mà tiếp tục. Nhất là một khi Thiên Tử nhúng tay vào…”