Dù Hứa Văn Long có năng lực kém đi chăng nữa, cũng tốt hơn một người chết chứ?
“Hừ, Tiêu Chính Văn, dù bọn tôi đổi trắng thay đen thì cậu có thể làm được gì? Cậu mở to mắt của cậu ra nhìn xem xung quanh đây là những ai?”
“Cậu nghĩ nơi này là nơi cậu có thể láo xược à? Nói thật với cậu nhé, Thiên Sơn đã bị có kết cục thế rồi, dù có giết cậu cũng không ai biết nguyên nhân cậu chết là gì”.
“Không tin cậu có thể hỏi xem, họ có dám nói ra không?”
Triệu Kế Hồng quay sang nhìn đám người võ tông bên dưới võ đài.
Lúc này ngay cả người nhà họ Trương cũng đều cúi thấp đầu xuống chứ đừng nói là mấy môn chủ trong võ tông.
Họ cảm thấy cảm động và biết ơn Tiêu Chính Văn đã nói giúp Trương Lăng Phong, lên tiếng làm chủ cho Trương Lăng Phong vào lúc quan trọng nhất, nhưng dù sao thực lực đối phương cũng rất mạnh.
Đừng nói bốn người Triệu Kế Hồng, dù chỉ là một mình Triệu Kế Hồng, chỉ cần một ngón tay thôi đã có thể bóp nát nhà họ Trương rồi.
“Ồ? Như ông nói đó thì tôi lại muốn xem thử ông giết tôi thế nào”, Tiêu Chính Văn cười mỉa giễu cợt.
“Cậu nghĩ đây là thế tục sao? Thân phận vua Bắc Lương không bảo vệ được cậu đâu, dù cậu là Thiên Tử thì bốn người chúng tôi muốn cậu chết, cậu bắt buộc phải chết”.
“Để cậu sống để giờ không phải bọn tôi không dám ra tay giết cậu mà là muốn để cậu ôm hận mà chết”.
Nói rồi Triệu Kế Hồng bỗng giơ tay lên, một tia chớp màu tím thoáng chốc đã ngưng tụ thành một thanh kiếm đâm thẳng vào ngực Tiêu Chính Văn.
Cùng lúc đó Thiên Hà Đạo Quân và Độ Ách Chân Quân cùng lúc rút kiếm trong tay ra, từng vầng sáng tím và vô số kiếm quang sắc lẻm đánh về phía Tiêu Chính Văn.
Thiên Thần Tử bên cạnh lại nhấc tay lên, biến hóa ra vô số sao trời, sát khí như ánh sao đồng thời đánh về phía đỉnh đầu Tiêu Chính Văn.
Ngay khi mọi người khiếp sợ nhìn Tiêu Chính Văn, sắp tận mắt thấy cảnh tượng anh bị chém thành trăm mảnh, bỗng một đóa hoa sen trắng như tuyết xuất hiện trong không trung.
Ngăn chặn tất cả sát khí lại.
Sau đó không trung xuất hiện từng gợn sóng khí, một luồng khí tức chèn ép bốn phía ập đến.
“Ai dám lỗ mãng ở Thiên Sơn?”
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, vang vọng khắp bốn phía, trên bầu trời, sát khí như có thực thể ngưng tụ thành vô số đám mây, mấy đám mây này lại dựng thẳng lên chín tầng mây như một chiếc thang trời.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo dài trắng bước đi trên những bậc thang mây đó bước xuống.
“Sáng Thế Hạo Thiên”.
Mọi người trong thế tục đều lộ ra vẻ kinh ngạc và khiếp sợ.
Sát khí vốn dĩ đang quét ngang tứ phía cũng biến mất ngay khoảnh khắc Sáng Thế Hạo Thiên xuất hiện.