Lúc này vẻ mặt Tả Phượng Kiều vô cùng dữ tợn, gương mặt vốn đã bị đánh cho biến dạng lại càng thêm u ám!
“Tả Phượng Kiều! Cô đã bại trận rồi!”
Diệp Phàm tiến lên trước một bước, lại lớn tiếng hô lên.
Anh ta còn thật sự cho rằng Tả Phượng Kiều sẽ giữ đúng ước định và nhận thua trước Tiêu Chính Văn cơ đấy!
“Tôi bại trận rồi?”
“Anh cũng quá ngây thơ rồi, giữa tôi và anh ta chỉ có thể có một người sống sót rời khỏi nơi này! Trận chiến này không có thắng bại, chỉ có sống chết!”, Tả Phượng Kiều bật cười lạnh lùng, khí tức khắp người lại dâng cao!
Chỉ trong nháy mắt, khí thế trên người cô ta đã khôi phục về như lúc đầu.
Cùng lúc này, mười phán quan và mấy người Trương Hàn cũng đồng loạt tiến lên trước chắn giữa Tiêu Chính Văn và Tả Phượng Kiều, rõ ràng đang ngăn cản Tiêu Chính Văn tiếp tục ra tay!
Trương Hàn còn đưa cho Tả Phượng Kiều một viên đan dược để giúp cho cô ta mau chóng khôi phục thể lực!
Nhìn thấy cảnh tượng này, đại diện các thế gia lớn ở âm phủ không khỏi nhíu mày, đây rõ ràng là đang gian lận, thế nhưng dẫu sao nơi này cũng là âm phủ, vậy nên mọi người cũng không hề lên tiếng!
“Mấy người rõ ràng đã bại trận rồi! Đường đường là con gái của thành hoàng mà thủ đoạn lại hèn hạ tới vậy, lẽ nào mấy người không cảm thấy nhục nhã sao?”, nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Chấn Bắc Vương cũng không nhịn được lửa giận trong lòng, lớn tiếng gầm lên với mấy người Tả Phượng Kiều.
“Nhục nhã? Tôi thấy ông không thiết sống nữa rồi!”, Trương Hàn lạnh lùng nhìn về phía Chấn Bắc Vương, trầm giọng uy hiếp.
“Uy hiếp tôi? Ông thật sự nghĩ tôi sợ à? Cái chết của Hạo Thiên năm đó chắc chắn là ông và Tả Bạch Đào đã bí mật dàn xếp kết quả! Không ngờ hôm nay mấy người lại dùng thủ đoạn y như vậy để đối phó với cậu Tiêu!”
Chấn Bắc Vương tiến lên trước một bước, nói không chút nhượng bộ.
“Câm mồm!”
La Thiên Hựu phẫn nộ gầm lên, ngay sau đó, sức ép khủng bố đẩy Chấn Bắc Vương lùi ra sau mấy bước!
“Trận chiến ngày hôm nay vẫn còn chưa phân thắng bại, đôi bên tạm thời nghỉ ngơi một lát rồi lại đấu cũng chưa có muộn!”
La Thiên Hựu vừa thốt ra lời này, ngay tới đại biểu của không ít thế gia cũng đột nhiên cảm thấy phát bực!
Đây rõ ràng đã không có giới hạn gì nữa, đôi bên đã giao đấu rồi, hơn nữa Tiêu Chính Văn người ta đã chiếm trọn phần thắng, bảo tạm nghỉ ngay lúc này rõ ràng là đang thiên vị cho Tả Phượng Kiều!
Không để cho Diệp Phàm lên tiếng thêm, Tiêu Chính Văn đã xua tay ngắt lời.
“Trước đây mấy người từng nói muốn hẹn chiến ở âm phủ, hơn nữa là trận quyết đấu công bằng một đấu một, mặc dù tôi biết rõ mấy người sẽ sử dụng một số thủ đoạn, thế nhưng tôi vẫn tin tưởng mấy người!”
“Tôi không dùng thân xác này để đấu với cô ta chính là đã cho mấy người bậc thang để lui bước rồi, nếu như mấy người đã không cần, vậy thì mọi hậu quả đều do mấy người gánh lấy!”
Tiêu Chính Văn nói xong thì ánh mắt lại hướng về phía đám người xung quanh.
Lúc này, Tả Phượng Kiều đã khôi phục lại như ban đầu dưới sự giúp đỡ của viên đan dược kia.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, cho dù âm phủ chúng tôi có cho anh một con đường lui thì anh cũng có thể làm được gì? Với tình hình bây giờ của anh chắc hẳn cũng chẳng kiên trì thêm được quá lâu đâu nhỉ?”
Tả Phượng Kiều cười khẩy, nói.