Hồng Ấn đoán được ý đồ thực sự của Tiêu Chính Văn!
Dẫu sao khi trước Tiêu Chính Văn cũng từng tiến vào âm phủ, hơn nữa còn làm dấy lên những đợt sóng lớn ở nơi này.
Bây giờ Tiêu Chính Văn lại gióng trống khua chiêng tiến vào âm phủ, rõ ràng có mang theo mấy phần khiêu khích.
“Âm phủ?”
Biết được tin này, Trần Phong đang lao như bay tới cũng không khỏi nhíu mày.
“Tiêu Chính Văn, lẽ nào anh cho rằng tới âm phủ là có thể trốn được kiếp nạn này sao? Hừ! Cho dù anh có chạy tới chân trời thì Trần Phong tôi cũng nhất định phải tiễn anh lên đường!”
Giọng nói của Trần Phong vang vọng khắp bốn phương chỉ trong nháy mắt, khi sấm chớp đan xen cùng với mây đen, cánh cửa lớn thông tới âm phủ cũng bị vô vàn thiên lôi đánh vỡ!
Hàng vạn ánh hào quang xuất hiện, Trần Phong khí thế bừng bừng giết về phía lối vào âm phủ!
Đúng vào lúc này, một thanh kiếm dài màu đỏ lao qua ngang trời, ánh kiếm chiếu xuống chèn ép bốn phương!
Vô vàn tia sáng màu bạc từ trên trời chiếu xuống, một người đàn ông mặc đồ đen tiến ra trước một bước và giết về phía lối vào âm phủ!
Hồng Ấn liếc nhìn người đàn ông mặc đồ đen, nhíu mày nói: “Dạ Ma Thiên, chuyến đi này của Lăng Phùng e rằng lành ít dữ nhiều rồi. Ngạo Dương ở vùng ngoài lãnh thổ cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, Lăng Phùng tới âm phủ, thực lực chắc chắn sẽ sụt giảm đi nhiều, sao có thể là đối thủ của Tiêu Chính Văn được đây?”
Người đàn ông mặc đồ đen đó chính là đại đệ tử Lăng Phùng của Dạ Ma Thiên!
Hồng Ấn không chỉ đang lo lắng cho an nguy của Lăng Phùng mà còn lo lắng lỡ như Tiêu Chính Văn bị hắn giết chết, vậy thì sắt mẹ thuộc về ai cũng sẽ trở thành một vấn đề khó nhằn.
Ở một bên khác, bốn hộ vệ của nhà họ Trần cũng đồng thời giết về phía âm phủ.
Mấy người Tần Lương Ngọc đang dẫn theo tất cả mọi người của Đế Khư trở về Hoa Quốc!
Lúc này, Long Kinh đã là đêm muộn, dưới sự dẫn dắt của mấy người Long Hình, mọi người tìm đến tập đoàn Vy Nhan.
“Long Vương bảo tất cả chúng ta trở về, lỡ như bên phía Đế Khư có chuyện gì thì biết phải làm sao đây?”, Long Hình không yên tâm nói.
“Mấy người cũng coi thường cậu Tiêu quá rồi, chắc chắn cậu ấy đã có sắp xếp từ trước, hơn nữa tôi cảm thấy đối phương không thể công đánh vào Đế Khư trước, dẫu sao nơi đó cũng có Vương Hử trấn giữ!”
“Ngược lại, thế tục Hoa Quốc mới có khả năng trở thành mục tiêu thứ hai của bọn họ!”, Lý Bạch khẽ nhíu mày, lo lắng nói.
“Có lẽ là không đâu, theo như tôi được biết, vào lúc chúng ta vừa rời khỏi Đế Khư, cậu Tiêu đã đi tới âm phủ, tám mươi phần trăm là muốn dẫn dụ ngọn lửa chiến tranh về phía đó, như vậy dù là người của Chư Thiên Thần Giới hay người của nhà họ Trần thì ai còn có tâm trạng giết vào thế tục nữa?”