"Đúng vậy, bây giờ vợ của mày đang ở trong tay tao”.
Trần Thâm búng ngón tay, Khương Vy Nhan lập tức bị dẫn ra ngoài.
Ban ngày, Trần Thâm đã sai người đến khách sạn để bắt trói Khương Vy Nhan lại.
Bởi vì Khương Vy Nhan hiện rất yếu, hơn nữa đối phương đã dùng trà pha thuốc mê nên khi bị trói, Khương Vy Nhan không thể phản kháng.
Khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã bị bắt cóc.
"Hãy suy nghĩ kỹ xem mày có muốn nghe tao nói hay không”.
Trần Thâm lấy ra một khẩu súng từ trong túi và chĩa vào đầu Khương Vy Nhan.
Lúc này, sắc mặt của Tiêu Chính Văn đã tối sầm lại.
"Vì chuyện này mà anh sai người đến trói vợ tôi sao?"
Tiêu Chính Văn bừng bừng lửa giận, bọn họ lại dám động đến vợ anh, dám động đến Khương Vy Nhan!
Khương Vy Nhan là điểm yếu của anh, vậy mà bọn họ dám động đến cô sao?
Nghĩ đến đây, cơn giận của Tiêu Chính Văn lập tức bùng phát.
"Bỏ khẩu súng trong tay anh ra khỏi đầu của vợ tôi, nếu không tôi không dám chắc anh sẽ an toàn đâu”.
Giọng nói trầm thấp của Tiêu Chính Văn chậm rãi vang lên.
"Xem ra mày rất quan tâm đến vợ của mày, nếu tao không bỏ ra thì sao?"
Lúc này, Trần Thâm vẫn chưa biết hậu quả của việc chọc giận Tiêu Chính Văn, cho nên gã liên tục khiêu khích.
"Vậy thì anh nhất định phải chết!"
Tiếp theo, Tiêu Chính Văn bắn một cây bút từ đầu ngón tay ra, cây bút như một loại ám khí sắc bén bay về phía Trần Thâm với tốc độ cực nhanh.
Trần Thâm bất giác bóp cò, bút bi bắn trúng khẩu súng lục của gã một cách chính xác, khiến viên đạn bị kẹt lại trong khẩu súng.
Tiêu Chính Văn giơ tay đánh thẳng vào bụng gã, Trần Thâm gục xuống và nôn ra hết đống đồ ăn mấy ngày nay.
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn kẹp cổ gã lại rồi vặn gãy luôn.
Trần Thâm không ngờ rằng, bản thân gã là anh hùng một đời, mà lại chết trong tay Tiêu Chính Văn chỉ trong chớp mắt.
Khi đám người kia nhìn thấy Tiêu Chính Văn giết chết Trần Thâm, vẻ mặt bọn họ đều đầy vẻ kinh sợ.
Nhưng sau đó, Tiêu Chính Văn đoạt lấy một con dao gọt hoa quả trên người Trần Thâm, anh nhấc dao lên chém vào cổ rất nhiều người.
Trong nháy mắt, ánh sáng của con dao tỏa ra bốn phía, vô số người ngã trong vũng máu, trên cổ họ hiện lên một vết máu cực sâu.
Khi Khương Vy Nhan nhìn thấy cảnh này cô cũng trợn mắt há mồm kinh hãi.
Nhưng Tiêu Chính Văn đã nhanh chóng cởi bỏ sợi dây trên người cô, sau đó ôm cô vào lòng rồi đưa tay ra che mắt cô lại.
"Đừng sợ, anh đang ở đây. Nhắm mắt lại rồi đi theo anh, anh sẽ đưa em ra khỏi nơi này!"
Tiêu Chính Văn nói xong, anh vừa vung con dao trong tay để không ngừng chém giết những kẻ địch đang liên tục lao tới, đồng thời vừa dẫn theo Khương Vy Nhan lao ra khỏi câu lạc bộ Bắc Thành.
"Được rồi”.
Tiêu Chính Văn nói nhỏ bên tai Khương Vy Nhan.
Khi Khương Vy Nhan mở mắt, hai người đã bước ra khỏi câu lạc bộ.
"Vừa rồi em sợ chết khiếp ... Thật xin lỗi, Chính Văn, em lại trở thành hòn đá ngáng chân anh rồi. Rõ ràng em đã lớn như vậy mà em...”
Trên mặt Khương Vy Nhan đầy vẻ tự trách.
Tiêu Chính Văn sờ vào má cô, nói: "Đừng tự trách nữa, không phải lỗi của em. Bây giờ sức khỏe của em còn chưa hồi phục, cơ thể suy yếu, là do anh đã không chăm sóc tốt cho em. Đi thôi, chúng ta về trước đi. Anh sẽ pha thuốc cho em, uống thuốc xong cơ thể của em sẽ tốt hơn nhiều”.
"Vâng!"
Khương Vy Nhan gật đầu và đi theo Tiêu Chính Văn trở về khách sạn.
...
Ngày hôm sau, một nhóm cảnh sát đã đến khách sạn và muốn đưa Tiêu Chính Văn về cục cảnh sát để điều tra.
"Ngày hôm qua có một vụ án giết người ở câu lạc bộ Bắc Thành, chuyện này có liên quan đến anh đúng không?"
Một người cảnh sát trong nhóm nghiêm nghị hỏi.
Tiêu Chính Văn lấy ra giấy chứng nhận là người của chiến khu rồi nói: "Thân phận của các anh không có quyền điều tra tôi. Gọi cục trưởng của các anh đến kiểm tra số ID của tôi”.
Nhân viên cảnh sát nghi hoặc kiểm tra số ID của anh, ngay sau đó có một cuộc gọi đến.
"Đừng trêu chọc người đàn ông này, các anh không chọc vào người này được đâu. Đừng nói là tính mạng của vài tên xã hội đen, cho dù cậu ta có tàn sát cả thành phố này thì các anh cũng sẽ không quản được cậu ta”.
Nghe nói như vậy, nhóm cảnh sát cảm thấy không thể tin nổi. Ở đâu ra mà có người lợi hại như vậy chứ, ngay cả cục trưởng cũng phải khiếp sợ.
Cuối cùng, đầu bên kia điện thoại bổ sung một lời giải thích: "Cậu ta đến từ Bắc Lương đấy”.
Khi họ nghe thấy hai chữ Bắc Lương thì lập tức hiểu ra.
Thảo nào người đàn ông này có thể tiêu diệt cả bang Bắc Thành!
Khi nghe lời giải thích này, nhóm cảnh sát đã dấy lên lòng tôn kính đối với Tiêu Chính Văn và nhanh chóng rời đi.
...
"Một quân nhân giải ngũ của Bắc Lương đã đến Thục Địa sao?"
Vào lúc này, trong văn phòng của tổng cục thanh tra Thục Địa.
Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, vẻ mặt mờ mịt cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ông ta là Đồng Chấn Hải – tổng tư lệnh của tổng cục thanh tra Thục Địa.
Phía sau ông ta còn có một người đàn ông khác khoảng chừng ba mươi tuổi, tên là Chu Diệu Sinh - cục trưởng đã mắng cấp dưới của mình, bảo cấp dưới đừng chọc giận Tiêu Chính Văn lúc nãy!
Lúc này Chu Diệu Sinh đang tràn đầy vẻ vui mừng, nói: "Sếp Đồng, ông có muốn tôi cử người đi bảo vệ bọn họ không?"
Đồng Chấn Hải nhíu mày nói: "Tạm thời không cần, vì chúng ta vẫn chưa biết thân phận và thông tin của đối phương! Theo lý mà nói thì người của Bắc Lương sao lại xuất hiện ở Thục Địa chứ? Đây không phải là vùng đất thuộc quyền quản lý của Bắc Lương. Hơn nữa, theo thông tin tình báo của cậu, tài liệu về thân phận của người này là hồ sơ tuyệt mật”.
"Đúng vậy, sếp Đồng! Chúng tôi chỉ nhận được thông tin từ chiến bộ rằng cậu ta là quân nhân ở Bắc Lương, còn tất cả những nội dung khác đều cần quyền hạn cấp 5S mới có thể xem. Ông nói xem người này có phải là sĩ quan chỉ huy đứng đầu ở chiến khu Bắc Lương hay không?"
Chu Diệu Sinh vừa nói vừa duỗi ngón tay chỉ lên trần nhà, ý là người ở trên cao.
Nghe xong lời này, Đồng Chấn Hải quay người lại, dập tàn thuốc trong gạt tàn, nói: "Cử một vài người đi theo cậu ta, đừng vội bứt dây động rừng, bí mật bảo vệ là được, điều tra xem khi nào đối phương rời khỏi Thục Địa”.
"Ngoài ra, cậu nên thông báo cho tư lệnh Lý của tổng bộ Sở chỉ huy quân đội rằng, có một nhân vật lớn từ Bắc Lương đã đến Thục Địa. Bảo ông ta tìm cách liên lạc để xem đối phương có thân phận gì”.
“Vâng, tôi sẽ làm ngay”, Chu Diệu Sinh trả lời, chào tạm biệt rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng làm việc.
...
Không lâu sau, Tiêu Chính Văn đã đưa Khương Vy Nhan trở lại khách sạn, anh bắt gặp Chu Diệu Sinh đã đợi anh từ lâu ngay tại cửa.
Khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn đến, Chu Diệu Sinh chào anh bằng một nụ cười cung kính rồi nói: "Xin chào cậu Tiêu, tôi là cục trưởng của phân khu bốn, tên là Chu Diệu Sinh, rất vui được gặp cậu”.
Tiêu Chính Văn cau mày, liếc nhìn Chu Diệu Sinh, ra hiệu Khương Vy Nhan đi lên phòng trước, sau đó anh hỏi: "Cục trưởng Ngô, anh tìm tôi làm gì?"
Chu Diệu Sinh cười nói: "Cậu Tiêu, đi ra chỗ khác rồi nói”.
Tiêu Chính Văn gật đầu rồi đi theo Chu Diệu Sinh vào chiếc xe chuyên dụng.
"Cậu Tiêu, là như này. Chúng tôi được biết cậu là một quân nhân ở Bắc Lương, nhưng chúng tôi không có quyền tra xét thông tin khác của cậu. Vì vậy, tôi đoán rằng cậu nhất định có thân phận rất quan trọng ở Bắc Lương”.
Chu Diệu Sinh nói thẳng vào vấn đề chính.
Tiêu Chính Văn mỉm cười nhìn Chu Diệu Sinh. Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, nói: "Cục trưởng Ngô, hãy yên tâm, tôi đến Thục Địa chỉ để tìm người, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện ở địa bàn các anh”.
Chu Diệu Sinh nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Cậu Tiêu, cậu đang nói về chuyện gì?"
Không có gì lạ khi Chu Diệu Sinh lại căng thẳng đến vậy. Bởi vì trước đó Thục Địa đã có ân oán và mâu thuẫn với Bắc Lương.
Khi đó, cựu tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Thục Địa đã không tuân theo sự sắp xếp của thời chiến, làm lỡ thời cơ chiến đấu, hại quân lính tinh anh Bắc Lương bị thương và tử vong lên đến con số ba nghìn người!
Vì lý do này mà vua Bắc Lương đã nổi giận và dẫn năm mươi nghìn quân tới bao vây tổng bộ của Sở chỉ huy quân đội Thục Địa. Đồng thời, vua Bắc Lương đã dựa theo luật quân sự của Hoa Quốc để bắn chết cựu tổng tư lệnh trước mặt mọi người!
Hơn nữa, cựu tổng tư lệnh này cũng là thành viên của một gia tộc có tiếng tại Thục Địa.
Vì lý do này mà các gia tộc giàu có và một số