Anh khẽ giơ tay lên, Tịnh Châu Đỉnh biến thành luồng sáng màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay Tiêu Chính Văn.
Đến lúc này Tần Lương Ngọc mới từ trong lầu gác bước ra, đi đến phía sau Tiêu Chính Văn, kiêu ngạo đứng chính giữa quảng trường với anh.
Lúc này trong thành Đại Lương trở nên im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Ngụy Vinh Kỳ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc nhưng vẫn không lên tiếng.
Mặc dù nơi này là Đại Lương – thủ đô của nước Ngụy, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn giết Ngụy Võ Hầu trước mặt hàng trăm ngàn người thành Đại Lương.
Kế hoạch phục hưng Đại Ngụy mà hắn luôn nghĩ đến cũng tan thành mây khói khi Ngụy Võ Hầu chết.
Hôm nay Tiêu Chính Văn không chỉ giết chết một mình Ngụy Võ Hầu mà còn chặn ngang cả con đường tiến lên của nước Đại Ngụy.
Không hề thương tiếc giẫm đạp tôn nghiêm của nước Ngụy dưới chân.
Cả nước Ngụy, gồm cả Ngụy Vinh Kỳ cũng không còn uy phong nữa.
Cả nước Ngụy đều trợn mắt há miệng nhìn Tiêu Chính Văn, mặc dù họ có thể nào cũng không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này, nhưng chuyện đã đến nước này cũng không thể không tin.
Ngụy Võ Hầu gánh vác biết bao hy vọng và khao khát về tương lai của người Ngụy, cái chết của ông ta khiến hơn một nửa người Ngụy mất đi ý chí chiến đấu.
Người mạnh như Ngụy Võ Hầu rất ít, dù họ có cố gắng đến đâu đi chăng nữa cũng có ý nghĩa gì?
Trăm ngàn năm nay, ông ta là thiên tài đầu tiên từ một người dân thường leo lên đến đỉnh cao, là cao thủ Thiên Cảnh đầu tiên có thể mang đến kỳ tích cho đất Ngụy, có thể nói trước đó Ngụy Võ Hầu rất là vinh quang.
Nhưng lúc này ông ta lại bị đánh chết ở thành Đại Lương của nước Ngụy.
“Đây…”, Kiếm Tâm nhìn về phía Kiếm Quy.
Hắn không ngờ sự thật đúng như Kiếm Quy nói, Ngụy Võ Hầu chết thật rồi.
Hơn nữa còn chết vô cùng thảm thương, chết không cam lòng.
Có thể nói cái chết của ông ta là cú sốc lặng thầm với bất kỳ ai sắp đột phá Thiên Cảnh.
Trăm ngàn năm nay vẫn luôn lưu truyền một truyền thuyết đẹp đẽ, đó là sau khi đạt đến Thiên Cảnh thì có thể không chết không bị diệt vong.
Nhưng kết quả thì sao?
Ngụy Võ Hầu đã đột phá rồi đấy nhưng vẫn bị giết chết đó thôi.
Vô hình trung ngay cả thần thoại Thiên Cảnh bất diệt cũng bị người mặc đồ đen phá vỡ.
Tiêu Chính Văn không chỉ đang đả kích vào lòng tin của nước Ngụy mà còn đả kích vào niềm tin của tất cả mọi người.
Khi ánh mắt Tiêu Chính Văn lướt qua từng khuôn mặt của người thành Đại Lương, hầu như mọi người đều cúi đầu xuống, không ai dám đối diện ánh mắt của anh.
Tiêu Chính Văn chỉ khẽ cười rồi dẫn theo Tần Lương Ngọc hiên ngang đi ra khỏi thành Đại Lương trước ánh mắt chăm chú của rất nhiều người.
“Lẽ nào Ngụy Vinh Kỳ không cản họ lại sao?”, Kiếm Tâm nhíu mày khó hiểu hỏi.
Kiếm Quy cười nhạo lắc đầu không nói gì.