Bọn chúng hoạch định ra đường vây chặn rất nhanh, hơn nữa còn điều binh khiển tướng, điều động một lượng lớn binh lính tới phía trước con đường mà Tiêu Chính Văn buộc phải đi qua.
“Chúng ta đã bao vây hắn rồi, bây giờ mục tiêu đã không còn đường để thoát thân”.
Một đội trong số đó đã mai phục sẵn bên ven đường từ lâu, hơn nữa còn mang theo bộ đàm đợi Tiêu Chính Văn xuất hiện ở ngay đầu con đường.
Bọn chúng đang không ngừng tiến lên phía trước, hy vọng có thể tìm thấy vị trí của Tiêu Chính Văn.
Khi đi qua con hẻm cuối cùng, bọn chúng nghe thấy tiếng súng, sau đó lập tức đề cao tinh thần cảnh giác.
“Chúng tôi đã đến được vị trí hiện giờ của mục tiêu, nhưng vẫn chưa nhìn thấy mục tiêu xuất hiện”.
Người của đội khác cũng tiến hành báo cáo thông qua bộ đàm: “Chúng tôi cũng đã đến vị trí của mục tiêu, cũng chưa nhìn thấy mục tiêu lộ diện”.
Là tổng chỉ huy, Henry Robert nói với bọn chúng: “Đếm ngược ba giây, sau đó đồng thời tấn công”.
“Ba, hai, một!”
Đếm ngược kết thúc, đám người cầm súng đồng loạt xuất hiện ở hai bên con hẻm nhỏ, sau đó lại chỉ phát hiện ra một con mèo hoang chạy qua đây.
“Không có người ư?”
Trong lòng bọn chúng đều cảm thấy nghi hoặc, sau đó có người bắt lấy con mèo hoang và nhìn thấy thiết bị định vị trên người nó.
“Quả nhiên Tiêu Chính Văn không có ở đây, tôi đã nói rồi, sao hắn có thể giống như một con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi như thế chứ”.
Henry Robert siết chặt nắm đấm.
Thật ra ông ta cũng có thể đoán được đại khái, muốn bắt Tiêu Chính Văn đâu có dễ như vậy.
Thế nhưng chỉ cần Tiêu Chính Văn vẫn ở trong Mễ Quốc thì ông ta vẫn còn cơ hội.
Vậy nên ông ta cũng không hề sốt ruột.
“Nhanh chóng phân tích phương hướng của Tiêu Chính Văn, tiến hành phong toả tất cả khu vực xung quanh”.
“Mấy người phải canh chừng cho kỹ, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đi qua khu vực mà mấy người phong tỏa, ngay cả một con ruồi cũng không được để lọt, nếu như mục tiêu chạy mất thì mấy người đều phải chịu trách nhiệm!”
Henry Robert cảnh cáo đám binh lính đang phong toả các khu vực thông qua bộ đàm.
Sau đó lại có một binh lính thông báo: “Chúng tôi vừa mới tiến vào khách sạn nơi Tiêu Chính Văn ở, phát hiện ra xác của tiểu đội Rắn Bạc”.
“Trang bị trên người bọn họ đã bị lấy mất, hơn nữa cổ họng bọn họ cũng có vết dao chí mạng, có lẽ là bị vua Bắc Lương cắt cổ họ chỉ bằng một nhát”.
Nghe thấy câu này, tất cả sĩ quan chỉ huy và sĩ quan huấn luyện đang có mặt đều cảm thấy ớn lạnh.
Thời gian tiểu đội đặc chủng Rắn Bạc tiến vào vẫn chưa đến ba phút, vậy mà năm người đều đã bị Tiêu Chính Văn giết chết.
Có thể thấy được, năng lực tác chiến một mình của Tiêu Chính Văn đã đạt đến trình độ vô cùng khủng khiếp!
“Bây giờ chúng ta đang có lực lượng quân sự do tám quốc gia liên kết lại, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát như vậy, nhất định phải tóm được hắn!”
Henry Robert cũng biết, nếu như bọn chúng tập hợp nhiều lực lượng như vậy mà vẫn để cho Tiêu Chính Văn trốn thoát thì đó chính là thất bại thảm hại.
“Rõ ràng hắn đã cảm nhận được ý đồ của chúng ta, hắn đang khiêu chiến với mấy người đấy”.
Thượng Quan Hổ nói.
Ông ta đang dùng kế khích tướng, hy vọng với sự khiêu khích của Tiêu Chính Văn thì ý định giết người của các tướng lĩnh đang có mặt đó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
“Tuyệt đối không thể để cho hắn sống sót trở về! Nơi này là lãnh thổ của Mễ Quốc!”
Henry Robert rất tự tin về việc có thể giết chết vua Bắc Lương.
Lúc này, Tiêu Chính Văn và Long Ngao, Long Nhất đã tới được vòng ngoài của thị trấn.
Bọn họ phát hiện ra vòng ngoài của thị trấn đã bị quân đội bao vây.
“Xem ra tôi vẫn rất được hoan nghênh, còn điều động nhiều binh lực như vậy để đối phó với tôi”.
Tiêu Chính Văn đã đoán được từ lâu rằng người của Mễ Quốc sẽ không bỏ qua cho anh.
Thế nhưng lại không ngờ được rằng còn có lực lượng quân đội của quốc gia khác cũng tham gia vào hành động lần này.
Năm người bị anh giết trước đây đều là binh lính đến từ đế quốc Tam Địch, điều này đã khiến cho anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nơi mà ánh mắt Tiêu Chính Văn đang nhìn chăm chú thật ra là nơi cách thành trấn Mễ Quốc gần nhất.
Nơi này cũng có trận tuyến phòng thủ nghiêm ngặt nhất, bọn chúng đã hào khắp xung quanh, thậm chí còn đào cả chiến hào rất lớn bao vây toàn bộ khu vực.
Bởi vì nơi này nằm ở ngoại thành nên khu vực bọn chúng bao vây cũng không có bao nhiêu người, nếu có thì cũng chỉ là những người dân nghèo.
Trong mắt của sĩ quan chỉ huy hành động vây quét, tính mạng của đám người này căn bản chẳng đáng tiền so với vua Bắc Lương.
Vị trí gần với Tiêu Chính Văn nhất được gọi là phòng tuyến Tây Nam.
Đây là trận tuyến do sư đoàn bảy của đế quốc Phá Lan chiếm giữ, bọn chúng sẽ đứng ở nơi này ngăn cản tất cả mọi người tiến vào.
Mà quân đoàn trưởng Master chỉ huy quân đoàn này cũng đang ngồi bên trong phòng chỉ huy, cùng thảo luận phương án tác chiến với tướng lĩnh của các quốc gia khác.
Mặt tốt của việc những tướng lĩnh này cùng ngồi lại với nhau chính là khiến cho Henry Robert yên tâm.
Những tướng lĩnh này vừa là quân bạn, cũng vừa là những người kiểm soát quân đội của bọn họ.
Dù sao cũng có tổng cộng tám quốc gia tham gia hành động vây quét lần này, tương đương với việc có tám nhánh quân đội tụ họp lại với nhau.
Mặc dù bọn chúng đều có cùng một mục tiêu, thế nhưng không thể đảm bảo mỗi người đều đồng tâm hiệp lực.
Nơi này là lãnh thổ của Mễ Quốc, nếu như quân đội của đối phương công kích người dân bình thường hoặc là làm chuyện xấu trên địa bàn của bọn chúng thì bọn chúng sẽ rất đau đầu.
Vậy nên Henry Robert quyết định để toàn bộ tướng lĩnh cao nhất của bọn chúng, cũng chính là những quân đoàn trưởng tập trung lại bên trong một phòng hội nghị.
Như vậy cũng ngang với việc Henry Robert nắm giữ tính mạng quân đoàn trưởng của bọn chúng trong tay mình, quân đội khác thấy quân đoàn trưởng bị uy hiếp thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp với Henry Robert mà hành động.
Trong số tám quốc gia này, mâu thuẫn giữa đế quốc Phá Lan và Mễ Quốc là nghiêm trọng nhất, hai nước bọn họ ở gần nhau nhất, hai bên thường xuyên nảy sinh nhiều xung đột to nhỏ.
Vậy nên lúc này, phòng tuyến số bảy Phá Lan canh giữ phòng tuyến Tây Nam cũng rất oán thán với nhiệm vụ lần này.
Chỉ huy Gerner đang ngồi trên bàn ăn, trên khăn trải bàn trắng tinh bày biện đầy khoai tây chiên và hamburger.
Gerner chán ghét ăn khoai tây chiên lắm rồi, hắn oán thán: “Nói thật thì tôi thực sự chẳng muốn tới cái nơi quỷ quái này chút nào, thức ăn của Mễ Quốc quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế, khiến tôi ngay cả tâm trạng uống trà chiều cũng chẳng có nữa”.
Một trợ lý bên cạnh nói: “Không còn cách nào khác, dù sao mục tiêu của nhiệm vụ lần này là vua Bắc Lương”.
“Tôi thật sự không dám tin cả ngày bọn chúng đều ăn mấy thứ này, lẽ nào không cảm thấy buồn nôn hay sao? Tôi thấy nhớ món ăn quê nhà của đất nước chúng ta rồi đấy”.
Gerner bất lực lắc đầu.
Lúc này có một binh lính chạy tới nói với hắn ta: “Vừa nhận được tin của quân đoàn trưởng Master, liên quân đã bắt đầu hành động, bây giờ vua Bắc Lương đang chạy trốn, rất có khả năng sẽ chạy đến ngay cạnh chiến tuyến của chúng ta, bảo chúng ta phải tăng cường cảnh giác”.
“Vậy thì tốt quá rồi”.
Gerner không hoang mang hốt hoảng mà trái lại còn nhấp một ngụm trà.
“Chỗ này của chúng ta không chỉ có hơn sáu nghìn binh lính mà còn có rất nhiều vũ khí hoả lực hạng nặng, ví dụ như súng trường tự động kiểu mới, thậm chí ngay cả bom và xe bọc thép cũng được trang bị đầy đủ”.
“Nếu như mục tiêu dám chạy đến phòng tuyến của chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ khiến cho hắn một đi không trở lại, nói với tư lệnh Master để ông ấy yên tâm mà ngồi trong phòng hội nghị đi, tiếp theo đây chúng ta sẽ chỉ truyền tin tốt đến cho ông ấy thôi”.
Gerner vô cùng tự tin với thực lực của mình.
Sau khi binh lính đó trở về thì lập tức báo tin cho quân đoàn trưởng Master.
Master nghe thấy vậy thì cũng coi như yên tâm hơn.