Nghe ông ta nói thế, Tiêu Chính Văn nhíu mày, ánh mắt sắc bén bỗng nhìn về phía Thiên Tử Các.
Soạt!
Tiêu Chính Văn cất thanh giáo vào, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi không giết các ông là vì nể tình Kiếm Tông từng giữ vững cửa biên giới cho Hoa Quốc trong cuộc chiến với các nước. Đây là tôi trả công ơn cho Kiếm Tông các ông”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn cất bước rời đi.
Lúc này sáu chưởng giáo Kiếm Tông bò dậy, ngay cả Thủ Kiếm đó cũng ôm ngực đứng dậy nhìn về hướng Tiêu Chính Văn rời đi.
“Chủ soái Tiêu, lúc này mà đi chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, cậu thật sự muốn đi sao?”
Ông lão hỏi.
Tiêu Chính Văn không quay đầu lại nói: “Có gặp nguy hiểm tôi cũng phải đi. Tôi tuyệt đối không thể để Hoa Quốc rơi vào tay kẻ có mưu đồ xấu xa!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Nhưng anh lại không đến Thiên Tử Các ngay mà đi đến Địa Cung.
Lấy Long Kiếm!
Chẳng mấy chốc Tiêu Chính Văn đã đến Địa Cung.
Lúc này Hộ Long Kỵ đang đứng canh giữ trước cửa Địa Cung.
Thấy Tiêu Chính Văn đến, họ không ngăn anh lại.
Tiêu Chính Văn cũng đi thẳng vào trong Địa Cung, nhìn thấy Long Kiếm sừng sững trên bục kiếm, cả thân kiếm đều là màu vàng óng ánh.
Lúc này Long Kiếm cũng có cảm ứng phát ra tiếng kêu.
Tiếng kêu này bỗng chốc truyền từ Địa Cung ra cả Long Kinh.
Lúc này trên quảng trường Thiên Tử Các, mọi người đều cảm nhận được một luồng sức mạnh khủng khiếp của kiếm.
Hơi thở Thiên Tử yếu ớt, hai mắt bỗng bắn ra tia bạo phát.
“Long Kiếm!”
“Cậu ấy đến rồi!”
Thiên Tử nói, môi nhếch lên nụ cười bình thản.
Thái Tử ở bên cạnh sắc mặt lại rất khó coi.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía cổng chính ở một bên.
Trong Địa Cung, Tiêu Chính Văn bước đến trước mấy bước rồi giơ tay lên, Long Kiếm bay thẳng vào trong tay Tiêu Chính Văn.
Xoẹt!
Tiêu Chính Văn tiện tay vung một đường, kiếm khí màu vàng bao trùm khắp cả Địa Cung.
Sau đó Tiêu Chính Văn xoay người, tay cầm Long Kiếm tràn đầy sức mạnh đi thẳng đến Thiên Tử Các.
Lúc này, trên quảng trường Thiên Tử Các, các quan chức văn võ đều ngước mắt nhìn về phía cổng.
Một bóng người mang theo uy lực cầm Long Kiếm màu vàng từng bước đi đến.
Nhìn thấy người đó, mọi người đều hít sâu một hơi khí lạnh.
“Là… vua Bắc Lương!”
“Cậu ấy đến rồi! Đến thật rồi!”
“Mọi người nhìn kìa, là Long Kiếm! Cậu ấy có thể cầm Long Kiếm!”
Mọi người đều thảng thốt.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tiêu Chính Văn cầm Long Kiếm, vẻ lạnh lùng hiện lên trong đáy mắt, nhấc chân bước qua cánh cửa Thiên Tử Các, sau đó từ trước mặt hàng trăm quan chức đang quỳ dưới đất đi thẳng đến trước mặt Thái Tử.
Xoẹt!
Long Kiếm màu vàng giơ lên cao, Tiêu Chính Văn chém một nhát về phía Thái Tử.
Thần kinh mọi người đều trở nên căng thẳng.
Không ai dám thở mạnh!
Thấy Long Kiếm sắp chém vào người Thái Tử, tim mọi người như bị nhấc ra khỏi cổ họng.
Nhưng cuối cùng Long Kiếm dừng lại cách cổ Thái Tử khoảng một tấc.
Thái Tử chắp hai tay ra sau lưng đứng tại chỗ không động đậy, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý.
Phải nói là Thái Tử quả thật có khí thế dù Thái Sơn sụp đổ cũng không hoảng loạn.
Tiêu Chính Văn cầm Long Kiếm chĩa về phía Thái Tử khiến mọi người chấn động.
Ông Lạc là người đầu tiên bước ra chỉ vào Tiêu Chính Văn và quát: “Vua Bắc Lương, cậu xấc xược lắm rồi đó! Cậu dám cầm kiếm chĩa vào Thái Tử, là phạm thượng, là tội chết sẽ bị tru di cửu tộc!”
Thế nhưng Tiêu Chính Văn liếc nhìn ông Lạc khiến ông ta hoảng sợ lùi lại mấy bước.
Vì ngay lúc đó ánh mắt Tiêu Chính Văn quá đáng sợ.
Vô cùng khủng khiếp.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Thái Tử đang mỉm cười đứng chắp tay sau lưng nói: “Một nghìn binh sĩ áo giáp sắt đen ở đường Đăng Long là do anh sắp xếp đúng không?”