“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc hẳn Lưu Căn sẽ không xuất hiện nữa, sau khi biến mất đột ngột vào thời gian Hồng Võ, người này bật vô âm tín, thậm chí thế hệ đời sau của ông ta cũng như bốc hơi khỏi thế gian”.
Chu Chấn Long nghiêm nghị nói.
Hiện giờ Viên Thiên Canh đã là người duy nhất còn sống trong số các vị thiên sư đạo thuật của thời đó, chỉ cần ông ta xuất hiện ngoài lãnh thổ chắc chắn sẽ dấy lên làn sóng hỗn loạn.
“Anh Võ, lúc nãy anh nói nhờ tôi giúp đỡ nhà họ Võ, nhà họ Võ làm sao thế?”, Tiêu Chính Văn bỗng quay sang nhìn Võ Anh Hào hỏi.
Với sự hiểu biết về tình hình ngoài lãnh thổ của Tiêu Chính Văn, địa vị của nhà họ Võ không hề thấp, nhà họ Võ cũng có thể xếp trong top năm ở cả Đông Vực, sao có thể đến xin mình giúp chứ?
Nghe Tiêu Chính Văn nhắc đến, Võ Anh Hào thở dài nói: “Ngôi mộ chôn di vật của Nữ Đế nằm ở Đông Vực, bởi vì trước đó tàn niệm của nữ để đã xuất hiện ở thế tục nên đã gây sự chú ý của các nơi ở ngoài lãnh thổ”.
“Tất cả mọi người đều nghi ngờ Nữ Đế từng mở di tích Long tộc, thế nên họ định đào mộ của Nữ Đế”.
Vừa nghe anh ta nói thế, ngay cả Bạch Ngọc Trinh cũng ngạc nhiên.
Lăng mộ của Đế Vương, bất kể là mộ chôn di vật cũng để không thể động vào, ví như lăng mộ của Hoàng đế, ngay cả Hạng Vương cũng không dám tranh giành, huống gì đào mộ chôn di vật của Nữ Đế.
Điều này không chỉ đang sỉ nhục nhà họ Võ mà là đang công khai khiêu khích.
Nhưng người dám khiêu chiến với nhà họ Võ mà không lo sau đó nhà họ Võ sẽ trả thù, ở cả ngoài lãnh thổ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lúc này trước một ngọn núi cao ở Đông Vực, một tấm bia cao ngút trời đứng sừng sững.
Trên tấm bia có ghi một hàng chữ lớn: “Nữ Đế Vạn Cổ, lăng mộ Nữ Đế Lan Anh”, bên dưới tấm bia là một ngôi nhà tranh vách nước.
Một người đàn ông trung niên kiêu ngạo đứng trước hàng ngàn người.
Đối diện với ông ta là một ông lão tóc trắng cầm thần binh, khí tức ngút trời, cách một khoảng không đang đối đầu với người đàn ông trung niên.
Ông lão mặc một bộ đồ chiến, ánh mắt lấp lánh như có thể nhìn thấy được quá khứ xa xưa, từ quá khứ đến hiện tại, chỉ phong thái siêu phàm đó đủ để đè bẹp cả nơi đó.
Uy lực khủng khiếp toát ra từ trong cơ thể ông ta khiến người đàn ông trung niên ở phía đối diện đứng chôn chân tại chỗ.
Bên cạnh ông ta có một người đàn ông trung niên tay cầm thanh kiếm dài, khí thế ngút trời, cả người ăn mặc rất thư sinh, trên gương mặt trắng bệch như tờ giấy kia hiện lên nụ cười nham hiểm.
Đối diện với hai cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy, người đàn ông trung niên không hề tỏ ra sợ hãi, sắc mặt hiện lên vẻ tức giận, dù đối diện là ngàn quân vạn mã cũng không chịu lùi nửa bước.