Bây giờ Tiêu Chính Văn có thể nói là nhân vật tầm cỡ ở vùng ngoài lãnh thổ, tình hình trước mắt ở chiến trường ngoài vũ trụ đang bất lợi, ngộ nhỡ thế lực vùng ngoài vũ trụ phá hỏng tiền tuyến, tiến vào vùng ngoài lãnh thổ thì nhà họ Trần khó mà thoát nạn.
Nói cách khác, quan hệ giữa nhà họ Trần và Tiêu Chính Văn bây giờ đã vô cùng chặt chẽ, cụ tổ nhà họ Trần đương nhiên sẽ không làm khó Tiêu Chính Văn.
“Cụ tổ, anh ta chỉ là một tên hậu bối trong giới thế tục mà thôi, bảo cậu Phong đi tiếp đãi anh ta cũng là nể mặt lắm rồi, sao ngài phải đích thân tới đó.
Theo thị nữ thấy, tên nhãi như Tiêu Chính Văn sao có thể so sánh với nhân vật lớn như cụ tổ nhà họ Trần.
Ngay cả lãnh đạo cấp cao của Thiên Đạo Minh Ước gặp cụ tổ nhà họ Trần cũng phải nể nang vài phần, Tiêu Chính Văn tài giỏi đến đâu mà phải để cụ tổ đích thân đón tiếp?
Hơn nữa, nhà họ Trần đã trở thành gia tộc lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn có tư cách gì để ngồi cùng cụ tổ nhà họ Trần?
“Cô coi thường cậu ta quá rồi. Cậu ta là kẻ đã gây ra vô số sóng gió bên ngoài vùng ngoài lãnh thổ!” cụ ta vừa nói vừa nở nụ cười khó lường.
“Thật ra cũng cần cụ tổ chiếu cố, nếu không, anh ta làm gì có tư cách được cụ tổ để ý đến, đúng không ạ?” thị nữ thấy cụ tổ mỉm cười nên vội vàng nịnh nọt.
“Ồ, tôi tuổi đã cao, không thể so sánh với đám thanh niên nữa!” cụ ta đặt sách cổ xuống, nhấp một ngụm trà.
Cùng lúc đó, trong sảnh chính ở sân trước của nhà họ Trần, Trần Huy Tổ đang phấn khích mời Tiêu Chính Văn ngồi.
Mặc dù bây giờ ông ta đã rời khỏi Đế Khư, nhưng trái tim ông ta chưa từng rời khỏi điện Thần Long.
Đặc biệt là khi nghe tin Tử Cống hợp lực tấn công Đế Khư, Trần Huy Tổ đã rất lo lắng cho Tiêu Chính Văn và điện Thần Long.
“Cậu Tiêu, lâu rồi không gặp, mọi người vẫn khỏe chứ! Nghe nói Tử Cống liên thủ với Kiếm Thánh tấn công Đế Khư, tôi rất lo cho mọi người!”
“Bây giờ thấy mọi người đều bình an vô sự, tôi cũng yên tâm rồi!” Trần Huy Tổ nhiệt tình ôm Lý Bạch.
“Haiz, nguy hiểm thật! Lúc Kiếm Thánh dẫn theo mấy con chó nhà họ Khổng đến Đế Khư cưỡng chế, sắp san bằng cả Đế Khư rồi!”
“Nhưng vẫn may, lúc đó tôi…”
“Lúc đó ông không tiểu ra quần đâu nhỉ?” Trần Huy Tổ liếc nhìn Lý Bạch, bĩu môi nói.
Nghe vậy, mọi người cùng bật cười.
“Hả? Tôi nói này, dù sao chúng ta cũng là bạn trăm năm rồi, ông… ông nói vậy thật coi thường tôi quá! Vậy mà tôi còn nghĩ đến ông, mang cho ông hai vò rượu ngon!”
Vừa nói Lý Bạch vừa lấy hai vò rượu hảo hạng đưa cho Trần Huy Tổ.
“Ông Lý, thật không dám giấu, tôi đã cai rượu rồi!” Trần Huy Tổ khẽ lắc đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, cũng không cầm lấy hai vò rượu ngon mà Lý Bạch đưa.
“Cái gì? Ông cai rượu sao?”Lý Bạch nhìn Trần Huy Tổ.
Người khác có thể cai rượu, nhưng Trần Huy Tổ chắc chắn không thể.
Lúc trước, hai người họ đã dùng rượu trở thành bạn bè.
“Cai thật rồi! Thứ trong vò rượu có thể không hợp với tôi!” Trần Huy Tổ ngượng ngùng nói.
“Trần Huy Tổ, thời gian qua ông sống thế nào?” Tần Lương Ngọc ngẩng đầu nhìn Trần Huy Tổ hỏi.
“Ừ… mọi chuyện đều ổn!”