Nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của đám người A Hải, Khương Vy Nhan khẽ nhíu mày nói: “Các người là ai?”
“Cô không cần biết chúng tôi là ai. Người nhà họ Lãnh đâu? Mau cút ra đây!”
Địch Long không hề quan tâm đến Khương Vy Nhan, hắn chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nói.
Hắn vừa dứt lời, hai đội đặc công của Hắc Băng Đài đã bao vây biệt thự nhà họ Lãnh.
“Tôi là Lãnh Kế Hồng, có chuyện gì thì cứ nói với tôi!”
Lãnh Kế Hồng nói rồi tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn A Hải và Địch Long.
Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đều đang ở đây, cho nên Lãnh Kế Hồng không hề hoảng sợ, thay vào đó là vô cùng bình tĩnh.
“Hừ, nhìn phong cách của ông thật giống con chó tay sai của Tiêu Chính Văn, còn ngang ngược hơn cả tôi!”
Địch Long lạnh lùng chế nhạo.
Hắn không hề coi doanh nhân trói gà không chặt như Lãnh Kế Hồng ra gì.
Dù sao hai tên đệ tử Thiên Kiếm Tông cũng không phải là đối thủ của A Hải.
Do đó, giọng điệu của Địch Long càng thêm phần khinh thường và kiêu ngạo.
“Các người nói vậy là có ý gì? Còn nữa, các người tìm tôi không chỉ để nói những lời này đâu nhỉ!”
Sắc mặt Lãnh Kế Hồng cũng trầm xuống, lạnh lùng hỏi.
“Nhà họ Lãnh các ông bị tình nghi làm lũng đoạn thị trường, bây giờ nhà nước muốn thu hồi quyền cung ứng y dược quốc tế của các người, hơn nữa, các người phải giao ra công thức điều chế của tất cả các loại thuốc!”
“Nếu không, sẽ giết tất cả!”
Địch Long vừa nói vừa lắc văn kiện trên tay.
Cái gì?
Lãnh Kế Hồng nhìn lướt qua nội dung của văn kiện, thực sự giống như những gì Địch Long đã nói!
Lần này, Lãnh Kế Hồng đã thấy hơi hoảng hốt.
Dù sao ông ta cũng chỉ là một doanh nhân, ông ta không dám cũng không thể đối đầu với nhà nước.
“Chuyện này hình như không thuộc về quyền quản lý của Hắc Băng Đài nhỉ!”
Một giọng nói lạnh lùng từ xa vọng đến.
Người đi đến chính là chủ tịch thành phố Giang Trung, bên cạnh ông ta còn có vài thành viên đội chấp pháp được trang bị đầy đủ vũ trang.
Thực ra bên phía Giang Trung sớm đã nhận được tin tức người của Hắc Băng Đài muốn ra tay với nhà họ Lãnh.
Mọi người đều biết nền móng của nhà họ Lãnh nằm ở đâu.
Vì vậy, cho dù là bất chấp khó khăn thì chủ tịch thành phố Giang Trung cũng không dám ngồi yên không quan tâm!
“Quách Bản Xương, đây là lệnh của chính phủ, ông có tư cách can thiệp sao?”