“Tiêu Chính Văn tôi trước nay không phải một kẻ thích chém giết, thế nhưng nếu như ông dám có ý đồ gì với thế tục thì chính là đang đối địch với tôi! Tiêu Chính Văn tôi không bao giờ liên thủ với kẻ địch, càng không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào có ý đồ tiêu diệt Hoa Quốc của tôi!”
“Ai dám có ý đồ gì với Hoa Quốc thì chỉ có một kết cục, đó chính là cái chết!”
Khi mà chữ “chết” được thốt ra khỏi miệng, đất trời một phương cũng trở nên chấn động theo!
Vô số tia sét cứ thế rền vang, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, cuồng phong rít gào!
Tiêu Chính Văn cũng đặt chân lên cảnh giới Thiên Cảnh cấp bốn ngay trong khoảnh khắc này!
Một cỗ khí tức mạnh mẽ bộc phát ra, khí tức Nguỵ Tiên cuồn cuộn như nước biển cứ thế lan tràn!
Khí tức của Điền Kỵ cũng dâng cao theo, hai cỗ khí tức Nguỵ Tiên lao thẳng vào nhau trên khoảng không, bầu trời cũng xuất hiện một vết nứt hết sức rõ nét!
Long Cổ phía bên cạnh cũng bị cỗ khí tức khủng bố này đụng cho văng ra xa mấy trăm mét, ngay cả ông ta căn bản cũng chẳng thể chống đỡ nổi trước khí tức của hai người!
Rất rõ ràng, dù là Tiêu Chính Văn hay Điền Kỵ đều không nể mặt ông ta chút nào, mà trận chiến ngày hôm nay cũng đã chẳng thể tránh khỏi!
Nếu như không phải Long Cổ có thực lực siêu nhiên thì lúc này e rằng đã chết ở nơi đây luôn rồi!
“Hôm nay tới uống ngụm trà, suýt thì bỏ mạng luôn ở nơi này!”, Long Cổ trở về bên cạnh Nguỵ Vô Kỵ chỉ trong nháy mắt.
“Sao thế, bọn họ nói chuyện không thuận lợi à?”, Nguỵ Vô Kỵ nhíu mày nói.
“Sao có thể nói chuyện thuận lợi được chứ? Một người muốn tiêu diệt thế tục, tìm di tích Long tộc, người còn lại có chết cũng phải bảo vệ lấy thế tục, rõ ràng là nước và lửa chẳng thể dung hoà!”, Long Cổ thở dài nói.
“Ồ?”, Nguỵ Vô Kỵ khẽ nhíu mày.
“Đổi lại là cậu, cậu sẽ đồng ý sao?”, Long Cổ đột nhiên hỏi.
“Không biết! Có điều ít nhất trước khi chiến trường vùng ngoài vũ trụ thất thủ, tôi không thể nghiêng về phía vùng ngoài vũ trụ, dẫu sao nước Nguỵ cũng là một phần của Hoa Quốc, bán đứng thế tục chẳng khác gì bán đứng tổ tiên của nước Nguỵ!”
Long Cổ nghe vậy thì khẽ gật đầu nói: “Không sai! Mặc dù cậu không bằng Tiêu Chính Văn, thế nhưng dẫu sao vẫn có chút giới hạn, chỉ đáng tiếc là hôm nay Tiêu Chính Văn chưa chắc đã có thể trở về toàn thây, rõ ràng Điền Kỵ này đã chuẩn bị hết sức đầy đủ!”
“Ôi, nếu như Tiêu Chính Văn chết ở nơi này thì e rằng không chỉ có thế tục sắp gặp hoạ lớn, ngay cả vùng ngoài lãnh thổ cũng…”, nói tới đây, trên mặt Nguỵ Vinh Kỳ cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Lúc nước Tần đánh sáu nước, Ngụy Vinh Kỳ cũng kháng cự đến thành trì cuối cùng của nước Ngụy, cho đến khi tất cả binh lính bên cạnh chết hết, hắn mới buộc phải trốn ra vùng ngoài lãnh thổ.
Dù thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ có hùng hậu đến đâu, đưa ra điều kiện hấp dẫn đến thế nào đi chăng nữa thì Ngụy Vinh Kỳ vẫn luôn tin rằng không phải người của mình thì chắc chắn sẽ có ý đồ khác.
Mà những lời Long Cổ vừa nói càng chứng tỏ rằng hôm nay sẽ là ngày chết của Tiêu Chính Văn.
Điền Kỵ mưu kế thâm sâu, chắc chắn không thể trở về thành Thiên Khu mà không có sự chuẩn bị gì.
Lúc này, trên đỉnh núi Long Vân, khí tức của Tiêu Chính Văn không ngừng tỏa ra, còn khí tức của Điền Kỵ cũng bùng lên, thậm chí ông ta còn khí thế hơn cả Tiêu Chính Văn.