Chương 694: Thái độ của ông Ôn
“Tiếp sau đây, chúng tôi xin mời ông Ôn đọc diễn văn!”
Thái Văn nói trước micro, là giám đốc của trung tâm triển lãm sản phẩm dược và người dẫn Chương trình của buổi đấu giá sản phẩm dược lần này, nhiệm vụ của Thái Văn rất quan trọng, thúc đẩy bầu không khí, thừa kế mở rộng, không thể chậm trễ.
Sau khi Thái Văn nói xong, tiếng vỗ tay xung quanh như sấm rền vang.
Cũng không phải vì muốn hùa theo Thái Văn, mà là vì ít nhiều muốn nể mặt ông Ôn.
Nhưng hiển nhiên ông Ôn vẫn đang ngây người.
Thái Văn nói lại lần nữa: “Có thể là tiếng vỗ tay không đủ nhiệt liệt, để chúng ta vỗ tay lại lần nữa mời ông Ôn – Ôn Bất Lâm hội trưởng hiệp hội Dược Đô”.
Thái Văn dẫn đầu vỗ tay, tiếng vỗ như sấm dậy lần nữa.
Lúc này Ôn Bất Lâm đã cử động.
Có điều Ôn Bất Lâm không đi đến trước micro, mà chống gậy đi về phía cửa.
Ở đó có anh Bạch, sao lại bị người ta chặn ngoài cửa thế!
Ôn Bất Lâm chạy nhanh về phía cửa, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Thái Văn liền cầm micro lên: “Có thể là ông Ôn của chúng ta đã gặp một vài tình huống đặc biệt cần phải xử lý, mọi người cứ bình tĩnh đừng sốt ruột, chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo của buổi triển lãm sản phẩm dược”.
Thái Văn không hổ là người dẫn Chương trình từng chủ trì hoạt động cỡ lớn, tình huống này vẫn quá là nhỏ nhặt, dễ dàng xử lý.
Thái Văn đẩy nhanh tiến độ của buổi triển lãm sản phẩm dược, đi thẳng vào bước thứ hai, tránh buổi triển lãm sản phẩm dược rơi vào cảnh tẻ nhạt.
Ôn Bất Lâm không quan tâm tình hình của buổi triển lãm sản phẩm dược, không phải không muốn quản, mà là chuyện phải phân biệt nặng nhẹ, nếu Tiêu Chính Văn không vui, rời khỏi buổi triển lãm sản phẩm dược, hoặc có điều bất mãn với buổi triển lãm sản phẩm dược.
Vậy thì, hiệp hội Dược Đô có thể chìm vào bóng tối ngay lập tức.
Không có đầu tư, rất khó mà tiến thêm bước nữa.
Trước nay dã tâm của Ôn Bất Lâm không chỉ ở dừng ở đó, phát triển hiệp hội Dược Đô mục đích chính là để cho danh tiếng của nhà họ Ôn vang vọng khắp Hoa Quốc.
Mà muốn hoàn thành mục tiêu này, trợ lực tiền vốn buộc không thể thiếu, cho nên Ôn Bất Lâm vẫn luôn khao khát có thể hợp tác với Tiêu Chính Văn, có được trợ giúp vốn của Tiêu Chính Văn, mượn chuyện này để một bước lên mây.
Bảo vệ nhìn thấy Ôn Bất Lâm bước đến liền cung kính nói: “Chào ông Ôn”.
Ôn Bất Lâm hung hăng cầm gậy lên gõ mấy cái thật mạnh lên đầu bảo vệ dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nói: “Chào cái gì mà chào, cậu lại dám chặn khách quý của chúng tôi lại, không để họ vào là muốn làm gì đây, lẽ nào muốn tạo phản?”
Mặt bảo vệ đầy vẻ ngạc nhiên nhìn Ôn Bất Lâm, nói: “Ông Ôn, anh ta là khách quý của ông sao? Tôi thật sự không biết!”
Ôn Bất Lâm không để ý đến bảo vệ nữa, mà lên tiếng mời Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, tiểu thư Khương, chúng ta cùng vào trong thôi!”
Ôn Bất Lâm hạ tư thế rất thấp, thấp đến mức không thể nhận ra.
Trong lúc nhất thời, cả hội trường bàn tán sôi nổi.
“Lẽ nào anh ta chính là gia tộc giàu có lánh đời mua lại khách sạn lớn Dược Đô vào tối hôm qua, vậy mà lại khiến ông Ôn Bất Lâm khom lưng cúi đầu”.
“Lẽ nào trì hoãn buổi triển lãm sản phẩm dược chính là lệnh của anh ta? Người cao quý đứng đầu Dược Đô như ông Ôn mà lại cúi đầu với người này, đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi!”
…
Bảo vệ cũng kinh hồn bạt vía, vừa nãy hắn lại ăn nói bậy bạ với ông Ôn, lần này sợ là không giữ được chén cơm rồi.
Ôn Bất Lâm lên tiếng mời lần nữa.
Tiêu Chính Văn vẫn đứng bất động, nhìn sang gã bảo vệ kia, nói: “Tôi nói rồi, tôi đã cho cậu cơ hội, cậu sẽ phải mời chúng tôi vào trong”.
Vì giữ chén cơm bảo vệ lại quỳ xuống, cầu xin: “Anh Tiêu, đều tại tôi mắt chó xem thường người khác, mọi người vào trong đi, nhưng xin anh đừng so đo với tôi!”
Hừ.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, đưa Khương Vy Nhan bước thẳng vào trong hội trường.
Nhất thời trong hội trường im phăng phắc.
Tiêu Chính Văn đưa Khương Vy Nhan vào chỗ ngồi, hội trường mới dần náo nhiệt trở lại.
Trên gương mặt Thái Văn nở nụ cười: “Một vài việc gián đoạn vừa nãy, mọi người đừng ngạc nhiên quá, chúng ta tiếp tục, để chúng tôi đưa ra sản phẩm đấu giá đầu tiên, nó là một cây…”
“Khoan đã!”, Tiêu Chính Văn lên tiếng ngắt lời.
Thái Văn cười mỉa: “À, không biết anh đây có ý kiến gì?”
Tiêu Chính Văn lên tiếng: “Quy trình trước đó chúng tôi không tham dự, làm lại lần nữa đi!”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh ồn ào bán tán.
Anh đang nói gì thế, người của cả hội trường phải lặp lại quy trình cùng anh sao?
Tất cả mọi người đều không xem lời nói của Tiêu Chính Văn ra gì, suy cho cùng đây là buổi triển lãm sản phẩm dược Dược Đô, không phải là buổi trình diễn cá nhân tự do, đám đông không thể nghe theo ý kiến của một người.
Thái Văn cũng lúng túng, chuyện này căn bản không thể nào!
Nhưng Ôn Bất Lâm chống gậy, bước lên sân khấu triển lãm, chỉ với một ánh mắt đã khiến Thái Văn bên dưới tự đi đến trước micro.
“Nếu anh Tiêu đã có yêu cầu, vậy thì chúng tôi sẽ lặp lại quy trình, theo quy trình, bây giờ chắc hẳn là tôi xuất hiện trên sân khấu triển lãm, tiến hành tuyên truyền hội đấu giá của triển lãm sản phẩm dược”.
Vừa dứt lời, cả hội trường xôn xao lần nữa.
Ôn Bất Lâm đối xử với Tiêu Chính Văn giống như đang đối xử với nhà đầu tư lớn của mình.
Thật ra, đúng là cũng có thể nghĩ như vậy, với Ôn Bất Lâm mà nói, Tiêu Chính Văn chính là một “ông bố đầu tư”!
Anh Bạch gia tài bạc triệu, nặn ra chút nước từ trên miếng bọt biển thì có thể đưa cả hiệp hội Dược Đô vào con đường mới, thậm chí trở thành hiệp hội đứng đầu Hoa Quốc.
Ôn Bất Lâm nói liên tục trên sân khấu, ở dưới sân khấu Tiêu Chính Văn nghe rất hăng say.
Thái Văn đổ mồ hôi đầm đìa, sau lưng lạnh toát, ánh mắt nhìn Tiêu Chính Văn, giống như nhìn thấy chuyện khủng khiếp gì đó.
Sau bài phát biểu, Ôn Bất Lâm xuống sân khấu, giao lại cho Thái Văn.
Thái Vân nơm nớp lo sợ lên sân khấu, ánh mắt nhìn sang Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, tỏ ý Thái Văn cứ tiếp tục đi.
Thái Văn thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu bảo Nàng thỏ đưa món đồ đấu giá đầu tiên lên – linh chi nghìn năm.
“Giá khởi đầu một trăm nghìn tệ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một nghìn tệ!”
Tiêu Chính Văn giơ bảng: “Hai trăm nghìn tệ!”
“Ôi!”
Tiêu Chính Văn nâng thẳng giá lên cao gấp đôi, khiến nhiều doanh nhân trợn mắt há mồm.
Đây chẳng qua qua món đồ đấu giá đầu tiên của buổi đấu giá của triển lãm sản phẩm dược hôm nay, rốt cuộc nên nói Tiêu Chính Văn nhiều tiền tiêu không hết, hay là nói anh ngốc đây!
Món đấu giá đầu tiên lại tăng gấp đôi.
Nhưng có ai đó không vui rồi.
Ngô Giai liền đấu giá, tăng lên một nghìn tệ, thậm chí còn đưa ánh mắt khinh thường về phía Tiêu Chính Văn.
Khiêu khích, khiêu khích trắng trợn.
Tiêu Chính Văn lại giơ bảng lần nữa: “Ba trăm nghìn tệ!”
Ôi trời!
Món đấu giá đầu tiên tăng thẳng gấp ba lần, Tiêu Chính Văn cũng giàu quá rồi đó!
Ngô Giai không bỏ cuộc, tiếp tục tăng một nghìn tệ.
Tiêu Chính Văn giơ bảng: “Bốn trăm nghìn tệ!”
Ngô Giai tăng một nghìn tệ nữa.
Tiêu Chính Văn giơ bảng một triệu tệ.
Món nhân sâm nghìn năm này rơi vào túi Tiêu Chính Văn dưới vẻ trợn mắt há mồm của Ngô Giai.
Cũng không phải là Ngô Giai sợ hãi, gã thật sự không có nhiều tiền như vậy, để hoàn thành nhiệm vụ lần này, tiền trong tay gã chỉ không đến năm trăm nghìn tệ, đây đã là toàn bộ số tiền gã lấy được từ chỗ Đồ Hiêu.
Tiếp sau đó, hết món này đến món khác đều rơi thẳng vào túi Tiêu Chính Văn, không hề có ngoại lệ.
Cho đến cuối cùng, thậm chí Thái Văn hỏi thẳng Tiêu Chính Văn ra giá bao nhiêu.