Sau khi bàn bạc bí mật với Thiên Tử một lát, Tiêu Chính Văn mới một mình lên máy bay trực thăng.
Lần này, toàn bộ điện Thần Long đều được điều động, sẽ một mẻ hốt gọn thế lực sau lưng ông Lạc.
Vậy nên Tiêu Chính Văn nhất định phải đích thân đến trụ sở chính của điện Thần Long để sắp xếp cho cẩn thận.
Còn Long Ngao phải ở lại Long Kinh để bảo đảm cho sự an toàn của Thiên Tử!
Kể từ thời khắc này, cuộc đối đầu cuối cùng giữa hai bên mới chính thức khai màn.
Một tấm lưới lớn vô hình đã được giăng ra toàn bộ.
Mà lúc này, ông Lạc vẫn còn đang đợi hồi âm của ông Tăng.
Mãi một lúc lâu, ông Tăng mới bước ra từ trong một căn phòng bí mật, liếc nhìn ông Lạc với sắc mặt khó coi, nói: “Môn chủ có ý hành động trước, cảnh vệ quân dưới trướng ông có thể đảm nhiệm trọng trách này không?”
Nghe ông Tăng hỏi, ông Lạc chẳng buồn suy nghĩ, lập tức gật đầu nói: “Đương nhiên, cảnh vệ quân đã thuộc sự kiểm soát của thuộc hạ từ lâu, có thể hy sinh vì môn chủ bất cứ lúc nào!”
Ông Tăng chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại, nói: “Ba ngày nữa, môn chủ sẽ đích thân tới Long Kinh, tới lúc đó sẽ bắt Thiên Tử thoái vị ngay tại buổi họp!”
Ôi!
Ông Lạc nghe vậy thì không khỏi hít sâu một hơi, nhanh vậy sao?
“Ông Tăng… ba ngày… thời gian ba ngày, có phải hơi ngắn không?”
Ông Lạc nuốt nước bọt nói.
“Lẽ nào phải đợi tới lúc Thiên Tử và Tiêu Chính Văn tra ra chúng ta thì mới ra tay sao? Đại binh áp sát, đừng nói là ông, ngay cả môn chủ cũng hết cách cứu vãn! Không tận dụng thời cơ đánh cho bọn chúng chẳng kịp trở tay thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”
Dứt lời, ông Tăng trừng mắt nhìn ông Lạc rồi phất tay áo tức tối bỏ đi.
Ông Lạc lau mồ hôi lạnh trên trán, tính toán trong đầu một phen rồi mới đi khỏi sân.
Ở một nơi khác, máy bay trực thăng chở Tiêu Chính Văn cũng đã bay tới một ngọn núi sâu bên ngoài Giang Trung cả trăm cây số.
Trong rừng cây, vài thanh niên mặc quần áo tác chiến rằn ri, thông qua ống nhòm nhìn thấy Tiêu Chính Văn ngồi trên ghế lái máy bay trực thăng phía xa.
“Mau, báo cáo Long Tôn, Long Vương đích thân tới!”
Một người đàn ông nhỏ giọng nói với một người phụ nữ khác.
Chẳng bao lâu sau, máy bay trực thăng đã chậm rãi đậu xuống trước cửa hang động.
Long Nguyệt tiến lên trước một bước, hành quân lễ với Tiêu Chính Văn – người vừa bước xuống từ trên máy bay trực thăng, nói: “Long Vương!”
“Những người khác đâu?”
Tiêu Chính Văn vừa bước vào trong hang động vừa trầm giọng hỏi.