Lúc này.
Tiêu Chính Văn vẫn luôn ở bên cạnh quan sát hồi lâu, cũng không có bất cứ động tĩnh gì, ngoài mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen đi lại vài vòng trong sân ra thì căn bản ngay cả một bóng người cũng không thấy!
“Vèo!”
Xem ra đối phương là một cao thủ giỏi ám sát!
Trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi thấy hơi lo lắng.
Nếu như anh tiến vào sơn trang thì địch ở ngoài sáng, anh ở trong tối, mặc dù Tiêu Chính Văn gan lớn lại có võ nghệ cao cường, thế nhưng cũng không thể lỗ mãng!
Sau khi suy xét trong chốc lát, Tiêu Chính Văn nhanh chân nhảy vào trong sơn trang từ sau núi, tránh được sự chú ý của đám vệ sĩ mặc đồ đen, nhảy vào trong tầng từ một ô cửa sổ đã vỡ.
“Lách tách lách tách!”
Trong hành lang thi thoảng lại vang lên tiếng nước chảy, mà xung quanh lại chỉ tĩnh lặng như tờ.
“Chính Văn! Mau…”
Ở phía đầu hành lang đột nhiên vang lên tiếng hô của một người phụ nữ.
Thế nhưng âm thanh đó vừa mới thốt lên đã lập tức im bặt!
“Vy Nhan!”
Tiêu Chính Văn bước nhanh về phía đầu hành lang, giơ chân lên đạp bay cửa phòng.
Rầm!
Khi cánh cửa phòng đổ ầm xuống đất, bên trong căn phòng chỉ là một mảng đen kịt, căn bản không có bóng dáng của Khương Vy Nhan.
“Hả?”
Lúc Tiêu Chính Văn đang hoài nghi, một bóng đen đột nhiên lao tới từ phía sau lưng anh không chút tiếng động.
“Vút!”
Một luồng gió lao thẳng về phía giữa lưng Tiêu Chính Văn!
“Ai!”
Tiêu Chính Văn vừa lên tiếng vừa chuyển động, né được một nhát dao của đối phương, đồng thời giơ tay ra muốn túm lấy cổ tay của đối phương.
“Soạt!”
Lại là một tia sáng sắc lạnh chém thẳng về phía yết hầu của Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn vội vàng lùi ra sau, đồng thời mũi chân khẽ chạm đất, sau khi lùi ra sau mấy bước, cơ thể của Tiêu Chính Văn đột nhiên nhảy vọt lên cao.
“Bộp!”
Tiêu Chính Văn tung một cú đá nhắm thẳng vào ngực người đó!
Cơ thể của người đó văng ra xa, con dao trong tay cũng rớt xuống đất.
“Tiêu Chính Văn! Hôm nay chính là ngày chết của mày!”