Thiên Tử hiểu rất rõ ông Lạc là hạng người mưu mô xảo quyệt như thế nào.
Sở dĩ Thiên Tử để ông Lạc tự do ngang ngược hống hách là bởi vì đang đợi người sau lưng ông ta lộ diện mà thôi.
Nhưng việc gì cũng phải có giới hạn!
Âu Dương Vũ là các lão ba đời của Long Các, không chỉ từng hầu hạ Thiên Tử đời trước mà còn là một trong những các lão mà Thiên Tử đời trước coi trọng nhất.
Ai cũng có thể giết, chỉ có mỗi các lão Âu Dương là không thể giết!
Ông ta đã chạm tới điều cấm kỵ của Thiên Tử.
“Hừ… chuyện này… chuyện này là… là do Mã Duy Quân tự mình làm”.
Ông Lạc dè dặt nói.
Mã Duy Quân không chỉ là người đứng đầu của cảnh vệ quân, còn là con rể của Thiên Tử cũ!
“Ồ?”, Mã Duy Quân đúng là kỳ tài, hắn đầu rồi?”
Thiên Tử nhếch miệng cười nhạt.
Nhưng hai tay ở sau lưng đã siết chặt thành nắm đấm.
“Thưa Thiên Tử, Mã Duy Quân đang giám sát việc thi hành chém người! Chắc hẳn lúc này đã trở về rồi”.
Ông Lạc nở nụ cười đắc ý, nói.
“Cái gì? Giám sát việc chém ai cơ?”
Tần Hán Quốc bỗng quay đầu hỏi.
Ông Lạc chỉnh lại vạt áo, nói: “Đương nhiên là dám người nhà Âu Dương! Dựa theo pháp luật Hoa Quốc, tội mà ông ta phạm phải là tội lớn phải bị giết cả gia tộc, không tránh khỏi việc tịch thu tài sản và chém chết cả nhà!”
“Mẹ kiếp!”
Giang Vạn Long tức giận tới mức chửi tục, chỉ vào mũi ông Lạc nói: “Quốc lão của một nước, cho dù chịu phạt cũng phải được Thiên Tử phê chuẩn, các người không nhận được mệnh lệnh của Thiên Tử, lại không có lời khai khi thẩm vấn mà lại dám tịch thu nhà của quốc lão sao?”
“Hả? Có điều luật này nữa à? Xin lỗi... tôi... tôi không hiểu rõ luật pháp của Hoa Quốc lắm!”
Ông Lạc bật cười ha ha, nói.
“Phụt!”
Giang Vạn Long giận tới mức nôn ra máu.
Tiêu Chính Văn vội vàng tiến lên đỡ lấy Giang Vạn Long, lên tiếng khuyên nhủ: “Ông Giang... ông phải chú ý giữ gìn sức khỏe!”
“Thiên… Thiên Tử, người này… người này đã hãm hại trung thần, nên trừng phạt theo pháp luật!”
Giang Vạn Long thở hổn hển, chỉ vào mũi ông Lạc, run rẩy nói.
“Suy cho cùng ông Lạc cũng không hiểu rõ về luật pháp Hoa Quốc, không phải cố tình làm vậy”.
Thiên Tử vừa dứt lời, ba người Giang Vạn Long, Bành Chấn Quốc và Tần Hán Quốc đều sững sờ, đám quan chức cứ lấm la lấm lét nhìn nhau.
Trong nháy mắt, cả căn phòng lặng yên như tờ.
Giang Vạn Long nước mắt lưng tròng nhìn Âu Dương Vũ, sau hồi lâu mới yên lặng gật đầu liên tục, đẩy Tiêu Chính Văn ra, lảo đảo sải bước tới gần Thiên Tử, quỳ sụp xuống đất.