Thực ra chuyện này thỉnh thoảng có xảy ra ở âm phủ. Dù sao thì bây giờ bọn họ cũng chỉ cách thành Uông Tử chưa đầy trăm dặm, thường có một số linh hồn của người mới chết mượn thân phận của người âm phủ để thoát khỏi thành Uông Tử, trở lại giới thế tục.
Trước đó, Tiêu Chính Văn và Khổng Tề Thiên cũng đã mượn thân phận của người âm phủ để rời khỏi thành Uông Tử, trở về giới thế tục.
Nhưng những người dám lừa thành Uông Tử theo cách này đều là những cao thủ có cảnh giới cực cao, vì vậy, những kẻ đuổi giết Diệp Phàm cũng tăng cường cảnh giác ngay lập tức, thậm chí còn chuẩn bị chạy thoát bất bức lúc nào.
Mặc dù Diệp Phàm bị thương nặng, nhưng ngộ nhỡ người mượn xác anh ta là một thiên tài xuất chúng ở vùng ngoài lãnh thổ thì thật khó để nói trước ai mới là người chết.
Âm phủ đã từng xảy ra chuyện như vậy. Chỉ vài ngày trước, mấy vị cao thủ Đế Cảnh đã đuổi giết một cao thủ Nhân Hoàng, rõ ràng có kết cục phải chết, nhưng cuối cùng mấy vị cao thủ Đế Cảnh kia lại chết thảm trong tay cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng.
Nghe nói trong trận chiến ở thành Minh Nguyệt, sau khi một vị cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ chết, đã mượn xác của bị cao thủ Nhân Hoàng kia để những người này.
Nhưng chưa đầy một phút, khí tức quanh người Diệp Phàm không hề mạnh lên mà ngày càng yếu đi, cho đến cuối cùng, gần như không khác gì người bình thường.
“Người thường?” tên cao thủ Đế Cảnh đứng đầu thốt lên, sau đó mấy tên cao thủ Nhân Hoàng khác cũng cười nhạo.
Nếu là người bình thường thì chỉ có thể xông bừa đánh bậy, như vậy không những không cứu được Diệp Phàm, mà ngay cả năng lực phản kháng cuối cùng của anh ta cũng bị tước đoạt hoàn toàn.
Đúng là làm ơn mắc oán!
Diệp Phàm bất lực nhìn cơ thể tan nát của mình, cười khổ: “Chuyện này không liên quan gì đến người vô tội này, các người có thể giết tôi, nhưng tôi hy vọng các người đừng làm tổn thương người vô tội!”
Anh ta vốn định đốt cháy linh hồn của mình, phát huy hết tiềm năng để cùng chết với đám người truy sát mình, nhưng bây giờ, đừng nói đến việc phát huy tiềm năng, mà ngay cả một phần sức chiến đấu cũng không thể sử dụng được.
Ngoài việc chờ chết, Diệp Phàm đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Đừng làm tổn thương đến người vô tội?
Bọn họ không hề có lòng nhân từ, cho dù cùng chết với linh hồn vô tội này, bọn họ cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho Diệp Phàm.
Một người đàn ông trung niên bước lên, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, chỉ cần một ánh mắt của ông ta cũng có thể tiêu diệt Diệp Phàm.
Nhưng cũng vào lúc này, Tiêu Chính Văn cười nhạt một tiếng rồi bắt đầu dung hợp vào cơ thể của Diệp Phàm.
Diệp Phàm vốn định nhắm mắt chờ chết, nhưng một giây sau, cơ thể của anh ta đã mất kiểm soát.
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn đã cử động chân tay.
Rồi cau mày nói: “Cơ thể này yếu thật!”
Nhưng cũng đủ để đối phó với đám người trước mắt rồi.
Tiêu Chính Văn nhìn người đàn ông trung niên kia, lập tức bước lên, cơ thể của Diệp Phàm cũng bước theo theo bước đi của Tiêu Chính Văn.
Diệp Phàm biết rằng cơ thể mình đã bị người khác khống chế, nhưng lúc bước lên, anh ta vẫn lộ ra vẻ kinh hãi.
Một người bình thường lại dám coi thường cao thủ Nhân Hoàng thậm chí là Đế Cảnh trước mặt, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
“Một người bình thường mà cũng dám hỗn láo trước mặt tôi sao?”
Thấy Tiêu Chính Văn tiến lên, người đàn ông trung niên kia tung cú đấm.