Thế nên hòa thượng Tanaka vừa xuất hiện, ngay cả Tần Lương Ngọc cũng ngẩng đầu nhìn lên trời như gặp phải kẻ thù mạnh.
“Cậu Tiêu, người này không đơn giản”, lúc này Từ Huy Tổ cũng căng thẳng nhìn hiện tượng thiên nhiên đáng sợ trước mặt.
Hơn nữa ông ta cũng biết rất rõ hòa thượng Tanaka này không phải là người đơn giản, từ sau khi hòa thượng Giám Chân nhập diệt, người này không màng thế sự ngàn năm rồi.
Mà bây giờ ông ta lại đích thân đến chứng tỏ mục đích không đơn thuần.
Cả thế gian này ngoài bốn cậu chủ Chiến Quốc thì trong thế hệ trẻ ai dám đánh với ông ta?
“Có người mời tôi đến độ hóa cậu Tiêu”.
Hòa thượng Tanaka ngồi trong không trung nói, người bên dưới như lắng nghe âm Phật.
Mặc dù ông ta nói là độ hóa nhưng thật ra là chém chết.
“Nhưng với thân phận của tôi nếu ra tay với cậu thì quá mất mặt, tôi nghĩ cậu Tiêu đến từ đâu thì quay về đó đi”.
Nói rồi hòa thượng Tanaka lại khẽ nhắm mắt.
Thật ra bây giờ hòa thượng Tanaka ở giữa không trung chỉ là một phân thân của ông ta mà thôi, còn cơ thể nguyên bản của ông ta hiện đang quan sát Caseus ở biển Sao Trời.
Dù có ra tay đánh thật cũng chưa chắc là đối thủ của Tiêu Chính Văn, nếu không ông ta tuyệt đối không nương tay với Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu, làm sao đây?”
Từ Huy Tổ và Tần Lương Ngọc cùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Lúc này Tiêu Chính Văn đang ngồi thưởng thức trà trong sảnh lớn nhà họ Trương.
“Điều tra được nơi trốn của Hachiki Orochi chưa?”, Tiêu Chính Văn không trả lời câu của Từ Huy Tổ, càng không thèm liếc nhìn hiện tượng thiên nhiên đầy đáng sợ bên ngoài.
Mà nói với Trương Việt.
“Cậu Tiêu, đã điều tra được rồi”, Trương Việt chắp tay cười nói với Tiêu Chính Văn.
“Ừ, vậy thì thu dọn những gì cần thiết, chuẩn bị đi thôi”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.
“Cậu Tiêu, hành lý đã được thu dọn xong, có thể xuất phát bất kỳ lúc nào”, Trương Việt nói.
“Tốt, đi thôi, quay về Đế Khư”, Tiêu Chính Văn đứng lên đi ra ngoài.