Tiêu Chính Văn và Long Ngao nghe vậy vô cùng kinh ngạc.
Ngay từ đầu, ông lão này đã biết mục đích đến đây của bọn họ?
“Ông lão...”
Không đợi Tiêu Chính Văn nói xong, ông lão đã chỉ tay vào đám mây trên đầu: “Bên trên không chỉ có vùng biển chết mà còn có biển sét! Chưa đạt được chân lý của Kim Long, sao dám rình mò Bạch Long chứ?”
Lời nói của ông lão lại khiến Tiêu Chính Văn kinh ngạc.
Xem ra người này không hề đơn giản, anh căn bản là không thể nhìn ra được thực lực của người này, lẽ nào ông ấy là cường giả Thiên Thần?
Suy nghĩ này vừa nảy ra, ánh mắt Tiêu Chính Văn nhìn ông lão càng thêm sâu sắc.
“Ông hiểu biết nhiều quá!”
Tiêu Chính Văn cười nói.
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến một trang trại đơn sơ không thể đơn sơ thêm được nữa.
Trong sân, một bà lão tóc bạc trắng đang quạt lửa bên bếp lò.
Trong cái nồi to bên trên, khói bốc lên nghi ngút, không biết là đang nấu gì, nhưng mùi hương tỏa ra rất thơm!
“Bà nó ơi, có khách đến nhà”.
Ông lão hét to vào sân.
Bà lão chống gậy đầu rồng, chậm rãi quay người lại, liếc nhìn Tiêu Chính Văn và Long Ngao.
Rồi như không có chuyện gì, bà ấy tiếp tục quạt lửa và nấu ăn.
“Ông lão, tôi rất muốn nghe chuyện về gò Côn Luân, không biết ông có tiện kể cho tôi nghe được không?”
Tiêu Chính Văn đặt bó củi xuống, lịch sự hỏi.
“Gò là cái gì?”
Ông lão chưa kịp trả lời thì bà lão đã hỏi trước.
Hả?
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, giải thích: “Thời xa xưa, lăng mộ của hoàng đế được gọi là gò!”
Bà lão quay đầu lại, mắt lóe lên tia sáng, cẩn thận đánh giá Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu là người nhà họ Tiêu sao?”
“Bà lão… sao bà biết tôi họ Tiêu?”
Tiêu Chính Văn cảm thấy hơi khó hiểu.
Đồng thời, anh càng hoài nghi về thân phận của hai ông bà lão này.
“Ha ha!”
Bà lão cười lớn, rồi tiếp tục quay đầu lại nấu ăn.
“Cách gọi này đã biến mất bốn nghìn năm rồi! Chỉ có người lưu giữ cuốn sách đó mới biết “gò” là cái gì!”
Ông lão rót hai tách trà, lần lượt đưa cho Tiêu Chính Văn và Long Ngao.