Cho dù âm phủ là núi đao biển lửa, bọn họ cũng dám liều mình xông vào, huống hồ đối với bọn họ mà nói thì âm phủ cũng chưa chắc là núi đao biển lửa!
Đừng thấy Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên đều là người của Chư Thiên Thần Giới mà lầm, sự hiểu biết về âm phủ của họ vẫn hơn Trần Phong rất nhiều!
Dẫu sao bao nhiêu năm trở lại đây, hắn vẫn luôn được nhà họ Trần che giấu, gần như chưa từng trải nghiệm ở bên ngoài, mặc dù có thực lực tuyệt đỉnh, thế nhưng xét tới kinh nghiệm giang hồ thì hắn quả thực mới chỉ ở cấp nhi đồng mà thôi!
Mặc dù Dạ Ma Thiên cũng là lần đầu tới vùng ngoài lãnh thổ, nhưng khi trước từng giao đấu với đại tướng Dạ Xoa, hơn nữa còn đánh cho ông ta bị trọng thương luôn, vậy nên mới càng không coi âm phủ ra gì.
Lúc này, bên phía âm phủ, hai người Tiêu Chính Văn và Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đang trên đường.
Lần này Tiêu Chính Văn gióng trống khua chiêng tới âm phủ, vẫn là mượn thân xác của Hạo Thiên.
“Trước mặt chính là Phong Đô! Chúng ta vẫn nên thật cẩn thận, dẫu sao nơi đó cũng là địa bàn của thập điện Diêm Vương!”
Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cảnh giác nhìn về phía Phong Đô.
Mặc dù ngoài mặt thập điện Diêm Vương đã không còn bất cứ lực kiểm soát gì với âm phủ, thế nhưng bọn họ vẫn chiếm cứ vị trí số một bên trong âm phủ!
“Đứng lại! Mấy người là ai, lẽ nào không biết nơi này là cấm địa Phong Đô sao?”, một âm binh chặn đứng đường đi của Tiêu Chính Văn và Đầu Nguyên Thánh Mẫu.
“Cậu đi báo với đại tướng Dạ Xoa một tiếng, cơ hội để ông ta báo thù tới rồi!”, Đẩu Nguyên Thánh Nữ tiến lên trước một bước, bình thản nói.
Mấy người Hồng Ấn sau khi vào thành Uông Tử mới cảm nhận được sự bất an.
Tử khí của nơi này thật sự quá nồng đậm, cho dù bọn họ đều tới từ Chư Thiên Thần Giới, nhưng lại hết sức nhạy cảm với tử khí.
Trần Phong đi theo sau lưng hai người bọn họ lúc này cũng cảm nhận được sự áp chế tới từ đất trời của nơi này.
Mấy người bọn họ vốn dĩ tới để đoạt lại sắt mẹ trong tay Tiêu Chính Văn, vậy nên ở trước cổng thành Uông Tử do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nghiến răng, liều mình đi về phía thành Uông Tử.
Một khi đặt chân vào thành Uông Tử thì chẳng khác gì tiến vào âm phủ thực thụ.
“Nơi này quả nhiên không giống với vùng ngoài lãnh thổ, ngay cả đạo trời cũng hoàn toàn trái ngược với thế giới bên ngoài!”, Hồng Ấn cảnh giác nhìn khắp xung quanh, trầm giọng nói.
Sức áp chế của đất trời nơi đây rõ ràng có thể dùng từ khủng khiếp để hình dung, đặc biệt khi bọn họ đều xông vào âm phủ với thân xác thật sự của bản thân thì cảm giác áp bức này càng mạnh mẽ hơn mấy phần.
Thế nhưng không thể không nói, thực lực của mấy người bọn họ cực kỳ siêu nhiên, ai nấy đều là nhân vật đỉnh cao, mặc dù bị đất trời nơi đây áp chế nhưng cũng chưa thể khiến cho bọn họ lùi ra sau nửa bước!
“Chẳng phải chỉ là chút áp chế của đất trời thôi sao, ba người chúng ta liên thủ lại, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh của âm phủ thì cũng không dám tuỳ tiện tiến lên trước!”, Dạ Ma Thiên tự cao nói.