Nếu không cũng sẽ không bị Khổng Khưu lấy làm vũ khí rồi phân phát cho đệ tử trong tông môn.
Nhưng cuốn sách cổ đại cứng như kim cang lại bị một cái giơ tay nhẹ nhàng của Tiêu Chính Văn đánh thành hai nửa, điều này vượt qua nhận thức của Tử Dư.
“Không đúng! Người này có vấn đề”.
Thiên Kiếm Thánh Quân nhíu mày, ông ta cũng cực kỳ quen thuộc với cuốn sách cổ đại, dù ông ta cố sức đánh một kiếm ra cũng không thể làm cho bảo vật này bị tổn thất chứ đừng nói là vung tay.
“Mau giết cậu ta”.
Cổ Vạn Giới cũng nhìn ra được vấn đề trong đó, Tiêu Chính Văn quả thật quá khủng khiếp, cậu ta mới ở cảnh giới Chuẩn Thánh cấp một, chưa đột phá mà đã có sức chiến đấu đáng sợ như vậy, nếu cho cậu ta thêm thời gian thì chắc chắn cậu ta sẽ là mầm mống hậu họa lớn.
Vừa dứt lời, Cổ Vạn Giới, cụ tổ Diệm Thiên và Thiên Kiếm Thánh Quân ra tay cùng một lúc.
Tử Hoàn và mấy người Tử Dư cũng đều đánh về phía Tiêu Chính Văn.
Bảy cao thủ cảnh giới Chuẩn Thánh cùng lúc bao vây Tiêu Chính Văn, nhưng Tiêu Chính Văn lại kiêu ngạo đứng giữa không trung như thiên tiên.
“Chúng chẳng biết xấu hổ gì cả, lần lượt lên đánh đã đủ mất mặt rồi, bây giờ lại còn bao vây giết một mình Tiêu Chính Văn”.
Những người ở vùng ngoài lãnh thổ đều hận đến nghiến răng, nhưng chẳng thể làm gì được.
Bây giờ là thời khắc mấu chốt của sinh tử, phong độ cao thủ, cao ngạo của thánh nhân gì đó đều là chuyện nhảm nhí.
Trong mắt họ giết được Tiêu Chính Văn mới là chuyện quan trọng.
Lịch sử đều do người thắng cuộc viết nên, Tiêu Chính Văn mà chết, cả địa cầu đều không tồn tại được nữa, còn những người đến xem hôm nay cũng sẽ biến thành tro tàn, ai mà biết được chuyện xấu của họ?
Cổ Vạn Giới vung tay lên, một kiếm quang đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Kiếm ý này nhanh như chớp, xuyên qua vũ trụ, không có cách nào né được.
Kiếm ý đáng sợ quét sạch mọi thứ, ngay cả ánh mặt trời cũng có thể bị chém đứt.
Đòn tấn công này của ông ta đáng sợ hơn đòn tấn công của Thiên Kiếm Thánh Quân trước đó nhiều, vì không thể đỡ được kiếm ý này.
Cùng lúc đó Thiên Kiếm Thánh Quân cũng ra tay.
Một thanh kiếm lớn màu cổ đồng xuyên qua vũ trụ, vô tình đánh về phía Tiêu Chính Văn từ một hướng khác.
Cụ tổ Diệm Thiên há miệng phun ra một ngọn lửa bổn mạng, ngọn lửa màu xanh lam bổ sung cho hai kiếm khí, tạo ra hai bức tường lửa.
Ba người hợp sức tạo ra một đòn tấn công đủ để hủy diệt mọi thứ, dù là một hành tinh nhỏ cũng có thể bị hủy diệt trong tích tắc.
Tiêu Chính Văn lại không có ý né tránh đòn tấn công này.
Có thể nói bất kỳ ai khi đối mặt với đòn tấn công đáng sợ này cũng chỉ nhắm mắt đợi chết.
Đám người Tử Hoàn lần lượt ném ra cuốn sách cổ đại trong tay, vô số uy lực chặn lại tất cả đường chạy của Tiêu Chính Văn.
Bảy người hợp sức đánh ra một đòn tấn công, mục đích chỉ là muốn giết chết Tiêu Chính Văn chỉ trong một đòn.
Họ nghĩ dù Tiêu Chính Văn đã lĩnh hội đạo chiến thần nhưng dù sao anh mới vừa lĩnh hội, vẫn chưa thể đạt đến cảnh giới của chiến thần Xi Vưu.
Hơn nữa cường độ của cơ thể cũng không thể so được với Xi Vưu, bây giờ chính là lúc Tiêu Chính Văn yếu nhất, phải nhân lúc này hành động.
Bỏ lỡ thời cơ tốt nhất này, dù muốn giết Tiêu Chính Văn nữa cũng khó như lên trời.
Dù sao năm đó Hoàng đế cũng tốn sức ba bò chín trâu, cộng thêm sự giúp đỡ của Huyền Nữ Cửu Thiên và Phong Hậu, cùng với kiếm Trảm Thiên Phục Ma do sắt mẹ tạo ra mới có thể giết được Xi Vưu.