Đồng thời, Tiêu Chính Văn cũng có thể nhân cơ hội này để tìm hiểu chi tiết về nhà họ Trần!
Giờ phút này, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng bùi ngùi cảm thán, Hoa Quốc trăm ngàn năm qua, thế gia nhiều vô kể, thế lực các phương càng vô cùng phức tạp!
Giống như một mớ hỗn độn!
“Thay mặt tôi liên lạc với nhà họ Trần, mấy ngày nữa tôi sẽ đích thân đến thăm!” Tiêu Chính Văn quay đầu ra lệnh với Diệp Phàm.
"Vâng!"
Diệp Phàm ôm quyền về phía Tiêu Chính Văn một cách cung kính, sau đó đi ra khỏi đại sảnh.
Sau khi mọi việc được thu xếp ổn thỏa, ngày hôm sau Tiêu Chính Văn lên đường đến tỉnh Thiên Nam.
Lúc này, bên ngoài phủ nhà họ Trần, tất cả con cháu nhà họ Trần đã xếp hàng dài để chào đón từ sớm, thậm chí Trần Thiên Nam – người quản lý nhà họ Trần ở Thiên Nam cũng đang đích thân đợi ở cổng.
"Bố, không phải chỉ là đón một người thôi sao? Có cần bố phải đích thân ra nghênh đón vậy không?"
Một thanh niên bước tới trước, tỏ vẻ khinh thường.
"Trần Thành, khi nào cái tính bốc đồng của con mới chịu thay đổi hả? Bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng nên xem thường bất cứ ai, cũng không được đề cao bản thân mình quá”.
Trần Thiên Nam lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng sắc mặt bình tĩnh như nước, hoàn toàn không có ý trách móc Trần Thành.
Một người đàn ông trung niên bên cạnh liếc nhìn Trần Thành, cau mày nói: "Sau này học hỏi Trần Doanh nhiều thêm đi, người ta nhỏ hơn con nhưng lại trưởng thành hơn con rất nhiều!”
Nghe vậy, Trần Thành lạnh lùng liếc nhìn cô gái trẻ đứng phía sau.
Thực ra cô ta chỉ là con nuôi nhà họ Trần, nếu nhà họ Trần không nhận làm con nuôi thì có lẽ bây giờ cô ta đã chết rồi.
Trần Thành lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không dám phản bác, quay sang nói với Trần Thiên Nam: “Bố, rốt cuộc là nhân vật lớn nào đến mà bố phải đích thân ra đón thế?”
“”Còn nữa, con có thể không đón tiếp cùng mọi người được không? Con có hẹn với bạn đi chào hỏi nhân vật thần bí hôm qua rồi, bố thấy…”
“Tiêu Chính Văn!” Trần Thiên Nam bình tĩnh nói.
“Tiêu Chính Văn? Hắn có lai lịch thế nào? Hắn là người chưa đến ba mươi tuổi đã đạt đến Thiên Cảnh ở vùng ngoài lãnh thổ sao?” Trần Thành cau mày nói.
Mặc dù Tiêu Chính Văn nổi danh ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng nơi đây là âm phủ, cho dù là người mạnh nhất ở vùng ngoài lãnh thổ thì ở âm phủ cũng chẳng là gì cả.
Sao nhà họ Trần phải tiếp đón nồng nhiệt như vậy chứ?
Trần Thiên Nam hắng giọng, cau mày nói: “Chẳng phải bố vừa bảo con phải trưởng thành hơn sao? Dù sao cậu ta cũng là thiên tài bậc nhất ở vùng ngoài lãnh thổ, lát nữa gặp người ta nhất định phải khách khí đấy!”