Chương 443: Hiệp hội võ thuật tỉnh chiêu mộ nhân tài
Ông cụ vừa dứt lời, nhân vật đại diện của giới võ thuật xung quanh lần lượt bàn tán xôn xao.
Ông cụ này là người sáng lập ra giới võ thuật của tỉnh, còn là nguyên chủ tịch hiệp hội võ thuật tỉnh.
Chỉ là, giờ đã nghỉ hưu, lùi về phía sau, rất ít khi quan tâm đến chuyện trong giới võ thuật.
Nhưng sự việc lần này xảy ra tại võ đường nhà họ Hàn, đã làm kinh động đến giới võ thuật của tỉnh.
Vậy nên bốn nhân vật đại diện cho giới võ thuật, lần lượt lên tiếng mời cụ ta ra mặt.
Dù sao, Hà Lão mới là người có tiếng nói trong giới võ thuật tỉnh.
Chỉ cần có cụ ta chống lưng thì những việc sau đó bọn họ không cần kiêng dè gì nữa.
Hơn nữa, Hà Lão này chính là một tông sư võ đạo, thực lực mười năm trước đã đạt cấp quân vương.
Chỉ có điều, vài năm nay, Hà Lão rất ít khi ra tay, một mực không quan tâm đến chuyện của giới võ thuật, vậy nên, rất nhiều người suýt chút nữa đã quên mất sự tồn tại của Hà Lão.
Cô thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi năng động hoạt bát bên cạnh Hà Lão chính là cháu gái của cụ ta, tên là Hà Linh Nhi.
Nghe nói, ở độ tuổi này, cô ta đã sớm là một cường giả thực lực binh vương huyền cấp hai sao!
Tương lai tiền đồ võ thuật không thể coi thường!
Thấy mọi người xôn xao bàn tán, Hà Lão ngồi xuống, chậm rãi nhấp ngụm trà.
Bốn người đại diện giới võ thuật ngồi bên cạnh, nói nhỏ với Hà Lão điều gì đó.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, cao chừng một mét sáu mươi hơn, trông có vẻ thấp lùn.
Nhưng mọi người ở đây đều không dám coi nhẹ ông ta.
Bởi vì, ông ta chính là đường chủ võ đường nhà họ Ô ở tỉnh – Ô Vĩnh Bình, một vị cường giả cấp quân vương!
Nghe đâu, vài năm gần đây, Ô Vĩnh Bình đã đột phá đến thực lực của một quân vương cấp ba sao!
Điều này có thật hay không thì chẳng ai biết được.
Ô Vĩnh Bình đứng dậy, trên người toát ra sát khí lạnh lùng khiến người người rét run, nói: “Hà Lão, chuyện của nhà họ Hàn lần này chính là sự sỉ nhục và khiêu khích đối với giới võ thuật chúng ta! Một thằng ở rể nhỏ bé ở Tu Hà, lại dám láo toét và coi thường giới võ thuật, chúng ta nên phái một đội quân tinh nhuệ hợp sức lại, đến Tu Hà, tìm nhà họ Khương và Tiêu Chính Văn hỏi cho ra lẽ! Nhất định phải khiến người ở Tu Hà, đám người ở tỉnh và giới võ thuật bốn thành phố xung quanh nhìn cho rõ, giới võ thuật của tỉnh chúng ta, không dễ chọc vào!”
“Đúng! Đường chủ Ô nói không sai! Nhất định phải bắt Tiêu Chính Văn trả giá!”
“Dám thách thức giới võ thuật chúng ta, đúng là tự tìm đường chết!”
“Bây giờ, trong tỉnh và cả giới võ thuật bốn thành phố bên cạnh không ít người đang bàn tán về giới võ thuật của chúng ta, nói chúng ta là những con hổ giấy miệng hùm gan sứa! Đúng là bắt nạt người quá đáng!”
Ngay sau đó, bảy tám người của giới võ thuật lần lượt lên tiếng ủng hộ Ô Vĩnh Bình.
Hà Lão lặng lẽ gật đầu, nghiêng đầu liếc nhìn một người đàn ông trung niên, mở miệng hỏi: “Đường chủ Đường, thấy ý kiến này thế nào?”
Người đàn ông trung niên tên là Đường Ngọc Sơn, là gia chủ nhà họ Đường đứng đầu giới võ thuật, cũng chính là đường chủ võ đường nhà họ Đường ở tỉnh, hiện giờ đang là hội trưởng hiệp hội võ thuật tỉnh!
Tính tình ông ta khôn khéo, nhiều mưu nhiều kế, thận trọng tỉ mỉ.
Hơn nữa, bản thân Đường Ngọc Sơn chính là một đại tông sư võ đạo, thực lực năm năm trước đã là quân vương thiên cấp bốn sao!
Ông ta là người đầu tiên đạt được thực lực này trong giới võ thuật tỉnh.
Lúc này, Hà Lão mở miệng hỏi, Đường Ngọc Sơn cũng chắp tay mỉm cười, sau đó đứng dậy nói: “Ý kiến của đường chủ Ô, tôi cảm thấy chưa ổn thỏa lắm”.
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Ô Vĩnh Bình tối sầm lại, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo!
Những người ủng hộ Ô Vĩnh Bình xung quanh đều mang sắc mặt u ám.
“Đường Ngọc Sơn, ý của ông là gì?”, Ô Vĩnh Bình không phải là người tính tình hiền lành, ông ta lạnh lùng hỏi thẳng: “Chẳng lẽ, ông muốn để giới võ thuật chúng ta trở thành trò cười trong miệng thiên hạ? Hay là nói, Đường Ngọc Sơn ông tuổi cao rồi, không còn kiệt xuất như hồi còn trẻ nữa, muốn yên ổn hưởng thụ à? Nếu đã như vậy, thì ông mau từ chức hội trưởng hiệp hội võ thuật, để cho người có năng lực đảm nhiệm!”
Câu nói này khiến đám người ở dưới không dám ho he gì.
Trong giới võ thuật tỉnh, có tin đồn rằng võ đường nhà họ Ô và nhà họ Đường không hòa hợp cho lắm.
Hôm nay xem ra, quả nhiên đúng là như vậy.
Loại chuyện như thế này, bọn họ tốt nhất không nên can dự vào, nếu không sẽ rước họa vào thân, đối với bọn họ đều không có lợi.
Đường Ngọc Sơn bình tĩnh cười nói: “Đường chủ Ô, đừng tức giận thế. Tôi nói như vậy thì ắt có lý lẽ của tôi. Đường chủ Hàn là một trong năm đại tông sư của giới võ thuật tỉnh chúng ta, thực lực của ông ta là quân vương huyền cấp hai sao! Với thực lực như vậy, lại cộng thêm thực lực của hai huấn luyện viên cấp binh vương và năm trăm đồ đệ ở võ đường, đi một chuyến đến Tu Hà rõ ràng là bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó! Nhưng bây giờ kết quả lại là đường chủ Hàn bị gãy một chân, năm trăm đồ đệ của võ đường bị thương hơn bốn trăm sáu mươi người, cộng thêm Ngưu Mãng lúc trước thì tổng cộng ba huấn luyện viên thực lực cấp binh vương đều chết tại Tu Hà!”
“Đường chủ Ô, ông nói cho tôi biết, dựa vào thực lực của ông, có thể làm được như thế không?”
Một câu nói khiến tất cả chết lặng!
Sắc mặt Ô Vĩnh Bình u ám, ánh mắt lóe lên tia sáng!
Đúng vậy, chỉ dựa vào thực lực quân vương cấp ba sao của ông ta, đối phó với Hàn Lôi Long quân vương huyền cấp hai sao, năm trăm đồ đệ của võ đường nhà họ Hàn và hai huấn luyện viên thực lực binh vương, cũng không có khả năng thắng lớn như vậy…
Nói cách khác, thực lực của thằng ở rể Tiêu Chính Văn ở Tu Hà, chắc chắn cao hơn cả quân vương huyền cấp hai sao!
Ít nhất cũng là thực lực quân vương huyền cấp ba sao!
Ô Vĩnh Bình rơi vào trầm mặc.
Toàn bộ người ở đây cũng im lặng.
Bởi vì, bọn họ đều hiểu ra một điều.
Một thằng con rể nhỏ bé ở Tu Hà, sẽ có được loại thực lực lớn mạnh như vậy sao?
Quá khủng bố!
Đường Ngọc Sơn thấy mọi người đều trầm mặc, tiếp tục nói: “Mọi người, theo như tin tức tôi vừa nghe ngóng được, thằng con rể của nhà họ Khương ở Tu Hà – Tiêu Chính Văn, thực lực tuyệt đối không dưới quân vương cấp ba sao. Với thực lực của thanh niên đó, mọi người dám khẳng định có thể đối phó với cậu ta mà không bị tổn hại gì không?”
“Trước khi đến đây, tôi đã đi gặp đường chủ Hàn, ông ta nói với tôi rằng, mọi người trong hiệp hội võ thuật của chúng ta tuyệt đối đừng dại gì mà đắc tội với thanh niên đó. Nếu không, hậu quả chúng ta không thể tưởng tượng được”.
“Vốn dĩ tôi cũng không tin. Cho đến khi đường chủ Hàn nói chuyện này với tôi…”
Mọi người nghe xong, lần lượt ngẩng đầu hỏi Đường Ngọc Sơn: “Đường chủ Hàn, đường chủ Hàn nói gì vậy?”
Vẻ mặt Đường Ngọc Sơn nghiêm trọng, thở dài nói: “Đường chủ Hàn nói rằng, đối phương đã đánh gãy chân của ông ta chỉ bằng một đòn!”
“Ầm!”
Toàn bộ chết lặng, tất cả mọi người hít sâu vào một hơi khí lạnh!
Một đòn?
Trời ơi!
Lại chỉ dùng một đòn đã đánh bại được Hàn Lôi Long – quân vương huyền cấp hai sao?
Điều này thật ngoài sức tưởng tượng!
Nghe xong, sắc mặt Hà Lão đang ngồi uống trà cũng u ám lại, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Một đòn sao?
Hay lắm…
Đó chẳng phải là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi à?
Trẻ như vậy mà đã có bản lĩnh mạnh mẽ đến thế, thực sự là khó tưởng tượng nổi.
Thấy sắc mặt mọi người đều nghiêm trọng, Đường Ngọc Sơn nói tiếp: “Vì vậy, để đối phó với Tiêu Chính Văn, hiệp hội võ thuật tỉnh đã ra quyết định, chiêu mộ nhân tài!”