Chương 639: Mạnh quá!
Những người khác há hốc miệng nhìn cảnh tượng này, nhất thời trong lòng vô cùng chấn động.
Vốn dĩ bọn họ tưởng đám người xông vào đây đã là ác ma, không ngờ Tiêu Chính Văn mới là ác ma thực sự.
Anh không hề nương tay, thậm chí còn hành hạ đủ kiểu.
Bọn họ bắt đầu cảm thấy thương thay Thạch Ngưu.
“Tôi nói… tôi nói…”
Bị nỗi đau đớn giày vò, cuối cùng Thạch Ngưu cũng không chịu nổi nữa.
“Là Tưởng Đào!”
Thạch Ngưu không dám khai Lạc Thiên Lang ra, chỉ đành nói ra người đã thuê hắn.
“Tưởng Đào?”
Tiêu Chính Văn không hiểu tại sao Tưởng Đào lại thù hận anh đến mức này, còn tìm hẳn người đến Tu Hà đối phó anh.
“Chuyện… chuyện là thế này, Tưởng Đào nói anh cướp đàn bà của anh ta, anh ta rất tức giận, nên bảo chúng tôi đến dạy cho anh một bài học”.
Thạch Ngưu nói ra mục đích của bọn họ.
“Tôi khuyên anh tốt nhất đừng lừa tôi, tôi nhìn ra được đấy, các anh đều từng trải qua huấn luyện, hơn nữa vừa rồi cũng dùng thủ pháp bắt người chuyên dụng của bộ đội đặc chủng, chắc hẳn các anh đều từng làm lính đúng không?”
Tiêu Chính Văn vừa giao đấu đã biết tỏng về bọn họ.
Tròng mắt Thạch Ngưu đảo một cái, nói tiếp: “Đúng vậy, chúng tôi đã xuất ngũ, trước kia nhà họ Tưởng có ơn với chúng tôi, nên chúng tôi mới trả thù giúp thiếu gia Tưởng”.
Gã không dám nói mình đến từ chiến khu Đông Nguyên, chỉ có thể nói với Tiêu Chính Văn bọn họ là lính xuất ngũ.
“Cút hết đi, nếu các anh còn dám tái phạm, thì lần tới cứ cẩn thận cái mạng”.
Tiêu Chính Văn nói xong liền đá Thạch Ngưu bay ra ngoài.
Mấy tên lính còn lại dắt díu nhau, lôi Thạch Ngưu đi.
Giải quyết xong bọn họ, Tiêu Chính Văn lập tức tới bên cạnh Khương Vy Nhan, kiểm tra tình hình của cô.
“Vợ ơi, em không sao chứ? Có bị thương không?”
“Em không sao, anh xem mấy nhân viên kia đi”.
Tuy Khương Vy Nhan bị tát một bạt tai, bụng cũng bị thụi một đấm, nhưng chỉ bị đau chứ không bị thương quá nhiều.
Còn các nhân viên của cô, sau khi bị Thạch Ngưu đánh một trận đau, trên người xuất hiện rất nhiều vết thương nặng nhẹ khác nhau.
Sau khi xem vết thương trên người bọn họ, Tiêu Chính Văn lập tức gọi xe cứu thương, đưa tất cả bọn họ đến bệnh viện.
“Mọi người yên tâm đi, lần này mọi người bị thương coi như tai nạn lao động, chúng tôi sẽ chi trả toàn bộ viện phí”.
“Tôi nhất định sẽ nghĩ cách tăng cường bảo vệ cho công ty, tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế này xảy ra nữa”.
Khương Vy Nhan vừa an ủi các nhân viên vừa đưa tay ôm bụng.
Tiêu Chính Văn lo Khương Vy Nhan bị thương, nên cũng đưa cả cô đến bệnh viện.
Nếu như không phải anh từng đồng ý với Khương Vy Nhan không được tùy tiện ra tay với người ta, phải nương tay, thì có khi vừa rồi anh đã giết Thạch Ngưu rồi.
Nếu như vừa rồi anh không đến kịp, thì không biết Khương Vy Nhan sẽ bị thương thế nào, không biết đối phương còn có những hành động gì với cô nữa.
Tiêu Chính Văn nghĩ đến đây liền nổi trận lôi đình, đồng thời cũng nghĩ chờ Khương Vy Nhan khỏe lại, anh nhất định phải đến Hán Trung một chuyến, dạy cho tên Tưởng Đào kia một bài học.
Cho anh ta biết người nào có thể chọc vào, người nào không được chọc vào.
Tiêu Chính Văn đang nổi giận, Lạc Thiên Lang ở bên kia cũng tức giận không kém.
Hắn vừa mới biết cấp dưới của mình thất bại trở về.
Lúc hắn đến bệnh viện liền nhìn thấy Thạch Ngưu đang nằm trên giường bệnh, cả người quấn đầy băng gạc, giống hệt bộ xác ướp.
Mấy cấp dưới còn lại cũng bị thương nặng, đều đang nằm trên giường bệnh, ít nhất phải mất mấy ngày mới xuống giường được.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải các anh đi xử lý Tiêu Chính Văn sao? Tại sao lại bị thương nặng thế này?”
Lạc Thiên Lang không dám tin những vết thương trên người bọn họ do một mình Tiêu Chính Văn gây nên.
Thậm chí hắn còn nghĩ chắc là bọn họ đúng lúc gặp phải mấy đồng đội cũ của Tiêu Chính Văn, ít không địch được nhiều nên mới bị thương.
Thạch Ngưu khóc lóc kể lể: “Đội trưởng… Tôi cảm thấy em họ anh đang đào hố chôn chúng ta thì có, Tiêu Chính Văn thực sự là quá mạnh, chúng tôi không phải là đối thủ”.
“Phải đấy, mạnh đến mức không còn là người nữa, tôi nghĩ một cú đấm của anh ta có thể đấm chết cả một con trâu mộng ấy”.
“Thực sự là rất kinh khủng, hơn nữa hình như anh ta còn nhẹ tay đấy”.
Mấy người còn lại cũng không nhịn được khóc lóc tố cáo.