Ầm!
Một luồng sóng khí xuất hiện, người đàn ông trung niên bị đánh nôn ra máu và văng ra xa.
Nhưng ngay lúc này, một thanh kiếm dài bất thình lình đâm về phía vai trái Tiêu Chính Văn.
Thấy Tiêu Chính Văn không thể né được đòn, một ánh sáng đỏ lóe lên trước ngực Tiêu Chính Văn, đồng thời thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ xuất hiện.
“Phụt!”
Lại một môn chủ nữa bị Tiêu Chính Văn đâm xuyên qua ngực, thi thể ngã xuống đất.
Lạc Cửu Anh không để tuột mất cơ hội nhanh chóng đánh một đòn đến.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp nhoáng.
Tiêu Chính Văn không có thời gian suy nghĩ gì nhiều, anh vội vàng xoay người lại đỡ lấy đòn tấn công của Lạc Cửu Anh.
Lại một âm thanh cực lớn vang lên, Tiêu Chính Văn vội vàng lùi về sau mười mấy bước, còn Lạc Cửu Anh cũng bị chấn động lùi về sau.
Lúc này Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy khí huyết cả người dâng trào, ngực hơi khó chịu, sau đó nôn ra một ngụm máu.
Chỉ thấy luồng khí quanh người Tiêu Chính Văn bốc lên, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.
Từ khi đạt đến cảnh giới Thiên Vương, Tiêu Chính Văn chưa từng gặp tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Lúc này đối mặt với Lạc Cửu Anh và hai môn chủ toàn lực tấn công, Tiêu Chính Văn có thể sống sót đã là một kỳ tích.
“Cậu Tiêu quả nhiên rất mạnh, nhưng tiếc là ông Lư tuyệt đối sẽ không để cậu sống sót rời khỏi đây, tôi xin lỗi”.
Lạc Cửu Anh không muốn ra tay với Tiêu Chính Văn bằng cách đáng xấu hổ này, nhưng người làm chủ thế cục lại là ông Lư chứ không phải Lạc Cửu Anh.
Tiêu Chính Văn phun ra máu, nghiến răng lạnh lùng nói: “Ai giết ai vẫn chưa biết được đâu!”
Dứt lời, cơ thể Tiêu Chính Văn bỗng lao đến trước với tốc độ cực nhanh khiến người xung quanh đều chậc lưỡi.
“Thanh giáo dài trong tay cậu ta có vấn đề, mọi người cẩn thận”.
Ông Lư ở trên khán đài lớn tiếng nói.
Mấy người Lạc Cửu Anh không thể thua trận này.
Nhưng lúc mọi người còn kịp phản ứng, một luồng ánh sáng đỏ phóng về phía một môn chủ ở trong số đó.
Thấy thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đâm về phía mình, người này vội vàng giơ kiếm lên đỡ.
Cụ ta nghĩ chỉ cần đỡ được đòn này thì mình sẽ được an toàn dưới sự bao vây tấn công của Lạc Cửu Anh và một vị môn chủ khác.
Nhưng vừa chạm vào mũi giáo của thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, thanh kiếm dài của cụ ta bỗng bị gãy làm đôi.
Tiếng rắc rõ to vang lên, một điểm sáng lạnh như băng đâm vào ngực người này.
Mà sau khi đâm thanh giáo dài vào người này, Tiêu Chính Văn không dừng tay mà xoay người lại đồng thời rút thanh giáo dài ra, mũi giáo xoay chuyển đâm vào một người khác.