Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến Tư Mã Tư hoảng sợ toát cả mồ hôi lạnh.
Hắn biết người trước mặt này không phải là Diệp Phàm mà là Tiêu Chính Văn.
Hay nói cách khác hiện giờ cơ thể Diệp Phàm đã bị Tiêu Chính Văn khống chế.
Người đàn ông này đúng là cơn ác mộng của hắn, hắn đã thấy được sự đáng sợ của Tiêu Chính Văn trong trận chiến Thánh Huyết Đế Tuấn, sau đó mặc dù nhà họ Tư Mã và hắn cũng từng muốn trả thù Tiêu Chính Văn.
Nhưng thời gian gần đây, động tĩnh của Tiêu Chính Văn ngày càng lớn, thậm chí có tin đồn Tiêu Chính Văn đã đạt đến Thiên Cảnh.
Tư Mã Tư càng không dám làm bậy trước mặt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, khí tức của Tư Mã Tư cũng lập tức bộc phát, chẳng qua hắn đang chuẩn bị tháo chạy.
Mặc dù đằng sau Tư Mã Tư là nhà họ Lý, hơn nữa nơi này là âm phủ nhưng hắn lại không có can đảm đối mặt với Tiêu Chính Văn.
Nếu chọc giận đối phương, dù hắn có chạy về nhà họ Tư Mã cũng sẽ bị Tiêu Chính Văn bắt lại hành hạ chết mất.
Dù sao hiện giờ Xa Anh, Hắc Bá nhà họ Doanh đã đứng về phía Tiêu Chính Văn, nhà họ Tư Mã không bảo vệ được hắn.
Thế nên bây giờ suy nghĩ duy nhất của hắn là rời khỏi cái chốn thị phi này càng nhanh càng tốt.
“Muốn bỏ chạy à? Chỉ cần anh dám bước ra ngoài một bước, dù là ngoài lãnh thổ hay thế tục thì cũng không có chỗ cho anh dung thân”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn ngồi vào vị trí trước đó của Tư Mã Tư, thậm chí lười ngước mắt nhìn hắn.
Tư Mã Tư đã bước một chân ra ngoài bỗng chốc dừng lại, do dự một lúc cuối cùng vẫn quay về vị trí ban đầu.
Lúc này Tư Mã Tư thậm chí còn muốn khóc.
Hắn xem như không có may mắn, rõ ràng đã chạy đến âm phủ phát triển mà vẫn có thể gặp phải sát thần Tiêu Chính Văn, ông trời đang chơi đùa với hắn sao?
Những người khác cũng sửng sốt khi nhìn thấy thế.
Thậm chí đa số đều không hiểu thế tử của nhà họ Tư Mã đã trở thành một người ngoan ngoãn, nghe lời từ bao giờ?
Chỉ thấy Tư Mã Tư cúi đầu xuống đứng phía sau Tiêu Chính Văn như học sinh tiểu học phạm lỗi, thậm chí còn không dám thở mạnh.