Người mặc áo trắng cau mày hỏi.
Nhìn rõ ư?
Từ đầu đến cuối, Hứa Thiên Chí còn không biết là ai ra tay thì sao có thể nhìn rõ?
"Người đêm qua nấp trong bóng tối đột nhiên ra tay, tôi thật đáng xấu hổ, thậm chí còn không biết ai đã âm thầm giúp chúng ta!"
Hứa Thiên Chí lắc đầu bất lực.
"Gia chủ, tôi nghĩ người có thể giết chết một cao thủ Thiên Thần một sao trong vài giây rất có thể là một cường giả từ vùng ngoài lãnh thổ trở về. Ông xem có phải là người mà tiền bối Từ Thiên Thuật cử tới không?"
"Không, nếu tiền bối Từ Thiên Thuật phái người tới, nhất định sẽ thông báo trước cho chúng ta! Cũng tiện cho chúng ta ra nghênh đón trước, sao phải lén lén lút lút như vậy chứ?"
Hứa Thiên Chí nói đến đây thì khẽ xua tay, nói với mọi người: "Quên đi, nếu không điều tra được thì không cần điều tra nữa. Tiếp theo, mọi người phải cẩn thận đề phòng!"
Nhưng Hứa Hân - người ở cùng phòng với Hứa Thiến, lại cau mày nói: "Ông nội, có phải là người bạn mà em Tiểu Thiến dẫn tới không? Tối hôm qua, Hứa Thiến đến tìm ông vì yêu cầu của người bạn đó!"
Nghe vậy, Hứa Thiên Chí lắc đầu nói: "Không thể nào! Sở dĩ Tiêu Chính Văn bảo nó đến tìm ông là sợ vạ lây vào mình!"
"Cậu ta cũng là một cường giả Thiên Thần một sao, cháu cho rằng cậu ta có đủ sức để giết hai cường giả Thiên Thần một sao cùng lúc à? Hơn nữa, ngay cả Trương Lăng Phong cũng bị dọa đái cả ra quần, cậu ta chắc cũng không khá hơn là bao!"
"Chuyện này không cần nhắc lại nữa, lui xuống hết đi!"
Nói xong, Hứa Thiên Chí phất tay áo, xoay người vào trong.
Nếu thật sự là Tiêu Chính Văn ra tay, mà Hứa Thiên Chí lại vẫn khinh thường anh như vậy thì chẳng phải cụ ta đã sống lãng phí hơn trăm năm sao?
Tuyệt đối không thể!
Nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Thiên Chí bừng bừng lửa giận, mọi người trong nhà họ Hứa không dám nói thêm một lời nào, tất cả đều rời khỏi phòng khách.
Lúc này, quán trà đã đông nghịt người.
Xét cho cùng, Trần Gia Phố không phải là một thị trấn lớn, nơi có thể giải trí đều đông như vậy!
Không lâu sau, toàn bộ quán trà đã không còn chỗ.
Vừa lúc đó, một ông lão tóc trắng đẩy cửa bước vào!
Ông lão này cũng là một cường giả Mỹ Lục.
Chỉ nhìn từ khí chất để đánh giá, ít nhất cũng là cường giả Thiên Vương long cấp năm sao, nhưng sau khi cụ ta đi vào, không ai để ý tới cụ ta, cũng không có ai chủ động đứng lên nhường ghế!
Ở đây, sau lưng ai cũng có người chống lưng, không ai chịu nể mặt ai.
Ông lão do dự một lúc rồi mới chuyển ánh mắt sang bàn của Tiêu Chính Văn.
"Ngồi đi!"
Tiêu Chính Văn chỉ vào chỗ trống bên cạnh, bình tĩnh nói.
Ông lão bước tới trước, kéo ghế ngồi xuống, nhìn Tiêu Chính Văn và Hứa Thiến, nở một nụ cười vui vẻ.
Sau đó cụ ta nhìn về phía Tiêu Chính Văn nói: "Xem ra ngay cả mấy người trẻ tuổi như cô cậu cũng rất tò mò về trận chiến tối hôm qua? Chỉ có điều, đối với cô cậu mà nói, trận chiến cấp bậc ấy còn xa vời lắm!"