“Nhưng tôi có thể đảm bảo với cậu, người đó đã không còn trong kim tự tháp nữa”.
“Hướng Tây, bờ sông Nile, thung lũng Furukawa mới là hướng người đó đi”.
Antira dửng dưng nói.
Thung lũng Furukawa?
Tiêu Chính Văn chuyển tầm mắt nhìn sang Ticha.
“Đó là Memphis – thủ đô của nước Lý trong vài nghìn năm trước, nằm ở phía Tây thành phố Carlo. Nơi đó rất nguy hiểm, hơn một trăm năm trước đã bị thế giới phương Tây kiểm soát, không nằm trong tay các chủ tế bọn tôi”.
Ticha giải thích cho Tiêu Chính Văn.
Nghe thế Tiêu Chính Văn chỉ đành thở dài nói: “Cảm ơn chủ tế đã nhắc!”
Antira cười gượng, chỉ vào con đường anh đi đến: “Đi ra đi! Thời gian dấu ấn của cậu sắp hết rồi”.
Dứt lời, bóng dáng Antira lại biến mất vào trong bóng tối.
“Đi thôi cậu Tiêu!”
Ticha làm động tác mời với Tiêu Chính Văn, sau đó dẫn đầu đi về phía cửa.
Nhưng trên đường quay lại không còn ngọn đuốc nào thắp sáng nữa. Hai người Tiêu Chính Văn cứ đi về phía trước thì mấy ngọn đuốc không ngừng dập tắt, những ngọn đuốc ở phía sau lại cứ men theo về phía căn phòng đá cuối cùng đó.
Dường như có ai đó đang níu giữ Tiêu Chính Văn lại trong vô thức.
Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị.
Nếu không phải đến nước Lý để cứu Lục Hoài Viễn, có lẽ Tiêu Chính Văn không bao giờ biết trong kim tự tháp nước Lý có trái tim rồng Hắc Long.
Đây có thể là do ông trời sắp xếp mọi thứ.
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn cảm thấy khó hiểu với bức tranh trong căn phòng đá cuối cùng.
Sau khi Titutankhamun sống lại, liệu rằng có giúp người nước Lý không phải chịu nỗi đau bị nguyền rủa nữa không?
Có để mặt trời chiếu rọi khắp nơi hay không?
Lẽ nào người phát ngôn trong nhân gian - Thần Minh thật sự là sứ giả hòa bình?
Một loạt thắc mắc không tìm ra đáp án hiện lên trong đầu Tiêu Chính Văn.
Lẽ nào mọi trùng hợp đều có liên quan đến ba mươi độ vĩ Bắc sao?
Trong đầu Tiêu Chính Văn bỗng lóe lên một suy nghĩ.
Trong Thiên Sơn Thư Lục từng có một đoạn nói rằng, cuối cùng thế giới sẽ kết nối năm ngôi sao. Kết nối năm ngôi sao ư?