"Tôi phải thừa nhận rằng cậu Tiêu có sức chiến đấu cái thế, thế nhưng, với thực lực của cậu Tiêu, e rằng vẫn chưa đủ để thách thức Đại Đế một phương?”
"Có điều, nếu như cậu Tiêu có gì cần, Thần Toán Tử tôi sẵn sàng dùng hết sức lực non yếu này!"
Thần Toán Tử nói với vẻ ung dung thản nhiên.
Một mặt, ông ta nhắc nhở Tiêu Chính Văn rằng thành Đại Phong và Đế Khư không giống nhau, vừa ám thị Tiêu Chính Văn về điểm đáng sợ của Đại Đế, nhưng cuối cùng vẫn bày tỏ nguyện vọng gia nhập phe của Tiêu Chính Văn!
Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng phải thừa nhận, Thần Toán Tử đúng là rất lão làng.
Tiêu Chính Văn lại trò chuyện với Thần Toán Tử một lúc rồi xoay người rời đi.
Sau khi tiễn Tiêu Chính Văn ra khỏi Thần Toán Môn, mấy đệ tử của Thần Toán Môn bên cạnh mới quay đầu lại nói với Thần Toán Tử: “Môn chủ, những lời nói vừa nãy của ông, ngộ nhỡ bị người khác nghe được, e rằng hậu quả...”
Vừa rồi cuộc trò chuyện của Thần Toán Tử và Tiêu Chính Văn khá lớn tiếng, thậm chí ngay cả các đệ tử trong môn phái đứng cạnh người giữ cửa cũng có thể nghe rõ mồn một.
Nếu mấy lời này mà truyền đến thành Đại Phong thì rất có thể Thần Toán Môn sẽ bị đuổi ra khỏi thành Đại Phong mất.
“Không sao!”, Thần Toán Tử bình thản nói.
“Môn chủ, ngộ nhỡ sau này Tiêu Chính Văn trở thành kẻ thù của thành Đại Phong thật, thậm chí khiêu chiến với Đại Đế, lẽ nào chúng ta phải làm bia đỡ đạn cho anh ta sao?”, đại đệ tử của Thần Toán Tử ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.
Thần Toán Môn không phải là tông môn lớn ở thành Đại Phong, chỉ riêng việc Thần Toán Môn chưa thể chen chân vào thành Đại Phong cũng có thể nhận ra Thần Toán Môn chỉ có thể được xem là một tông môn bị loại trừ khỏi xã hội mà thôi.
Nhưng Thần Toán Tử đã lánh đời nhiều năm, phủ lên cho Thần Toán Môn một lớp vải bí ẩn, thế nên tông môn trong thành Đại Phong mới không dám có ý bất kính với Thần Toán Môn.
“Các con còn quá trẻ, các con nghĩ cậu ta đơn giản vậy sao? Một cảnh giới Nhân Hoàng không có chỗ chống lưng nào mà lại dám đối diện trực tiếp với cao thủ Đế Cảnh, các con dám không?”
“Phía sau anh ta còn có thế lực lớn như thế nào đang chống đỡ cho anh ta?”
Nghe Thần Toán Tử nói thế, mấy đệ tử Thần Toán Môn bên cạnh không khỏi ngạc nhiên thốt lên: “Thầy ơi, ý thầy là…”
“Haizz, các con chỉ biết nhìn căn cốt của cậu ta thôi, điều đó chỉ chứng minh tuổi tác của cậu ta, không thể đại diện cho cái gì cả”.
“Muốn nhìn thấu một người thì phải xem người đó làm việc thế nào, làm người như thế nào. Nếu phía sau cậu ta không có thế lực nào lớn thì với tuổi của cậu ta có thể đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng cấp chín sao?”
“Các con thật sự nghĩ cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đỉnh cao không đáng tiền sao? Bát Hiền Từ đấy thì sao? Theo như thầy biết, Tần Cối cũng chỉ là Nhân Hoàng cấp tám thôi”.
“Ông ta là ai? Là con chó sai vặt mà nhà họ Khổng dốc sức bồi dưỡng. Ngay cả người như thế cũng không thể so được với cậu ta thì các con còn nghĩ chàng trai này đơn giản như các con nhìn thấy sao?”
Được Thần Toán Tử nhắc nhở, các đệ tử của Thần Toán Môn mới hiểu ra.
Dù có là Bạch Khởi được cho là vô song từ xưa đến nay cũng không có thực lực cao như Tiêu Chính Văn chứ đừng nói là Tần Cối.
Có thể nói hàng ngàn năm trở lại đây, Tiêu Chính Văn gần như là người duy nhất đạt đến Nhân Hoàng đỉnh cao ở tuổi ba mươi và đủ để khiêu chiến với cao thủ Đế Cảnh.