“Lúc đầu, tôi không hiểu vì sao bọn họ lại muốn bắt sống cậu, bây giờ thì tôi hiểu rồi, thì ra trên người cậu có bí mật lớn!”
Mặc dù đòn tấn công của Điền Kỵ đã bị Tiêu Chính Văn hóa giải, nhưng khí tức của ông ta vẫn không ngừng tỏa ra, không hề có chút lo lắng nào.
Điền Kỵ đã trả qua vô số trận chiến, lại từng là tướng quân nước Tề, có cảnh tượng nào mà ông ta chưa từng thấy chứ?
Một đòn tấn công không thể nói lên được kết quả, cho dù Tiêu Chính Văn có thể dễ dàng phá vỡ đòn tấn công của ông ta thì đã sao?
Xét về tuổi tác, kinh nghiệm chiến đấu hay thực lực, ông ta đều hơn hẳn Tiêu Chính Văn.
Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng phải nhìn Điền Kỵ với vẻ kính nể, những đối thủ trước đây đều không thể đỡ nổi một đòn của Tiêu Chính Văn.
Đây là lý do tại sao Tiêu Chính Văn có thể giết đối phương chỉ bằng một cú đánh.
Nhưng Điền Kỵ thì khác, đòn tấn công thứ nhất không thành, đòn tấn công tiếp theo vẫn không chút sơ hở.
Chẳng trách nhiều năm qua, Điền Kỵ vẫn chưa từng gặp đối thủ thật sự.
Điền Kỵ vừa vung tay, vô số mũi tên từ dưới đất bay lên trời, tạo ra tiếng rít lớn.
Trên không trung, vô số mũi tên tụ lại thành một con rắn khổng lồ.
Con rắn khổng lồ này vô cùng đáng sợ, thân rắn dài hàng nghìn mét. Trên đầu rắn ngẩng cao phun ra một chữ rắn đỏ rực.
“Xì!”
Khi con rắn phun ra ngọn lửa đỏ rực, nó há to cái miệng đầy máu hướng về phía Tiêu Chính Văn.
Vô số mũi tên lập tức phóng về phía Tiêu Chính Văn.
Mũi tên, địa hỏa, tử khí gần như hình thành một bức tường kín, nhốt Tiêu Chính Văn vào góc chết.
Tiêu Chính Văn chỉ ngẩng đầu liếc nhìn con rắn khổng lồ với vẻ chế nhạo, sau đó vô số luồng ánh tỏa ra, tạo thành một tấm màn sáng màu vàng kim, bảo vệ Tiêu Chính Văn.
Vô số mũi tên và tử khí đồng thời biến mất, không còn tiếng động.
Điền Kỵ nhân lúc Tiêu Chính Văn đang chặn con rắn khổng lồ, dùng kiếm chém vào Tiêu Chính Văn.
Nhát kiếm này như chia cắt trời đất, cả hư không chia lìa.
Kiếm Cảnh của ông ta mạnh hơn Kiếm Thánh rất nhiều lần.
Nhát kiếm này không chỉ chia đôi trời đất, mà còn chia cắt cả sinh tử.
“Thực lực quả nhiên phi phàm!” Tiêu Chính Văn cũng phải tán dương một câu.
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn phất tay, rút kiến Tần Vương, đối đầu với mũi kiếm của Điền Kỵ.
Kiếm của Tiêu Chính Văn liên kết với trời đất bởi khí vận Đế Vương, sinh tử xoay chuyển trong tích tắc, như thể trời và đất đã bị chia cắt thành hai phía lại một lần nữa mở ra sinh khí và luân hồi.
Lúc này, theo nhát kiếm của Tiêu Chính Văn, trời đất trở nên méo mó, xen vào nhau, sinh khí và tử ký cũng dính vào nhau, trở nên hỗn loạn.
“Không ngờ, Điền Kỵ lại có thực lực như vậy!” Ngụy Vinh Kỳ kinh ngạc nói.