Chương 567: Một mình là đủ
Cuộc gặp mặt với Bethel được sắp xếp tại một đảo nhỏ trên biển.
Xung quanh có rất nhiều tàu tuần tra.
Tiêu Chính Văn lên đảo, nhìn cảnh vật xung quanh trước rồi mới tiến vào phòng đàm phán.
Đây là căn phòng đàm phán được dựng tạm thời, trong ngoài căn phòng đều là binh lính hai bên, chấp hành nhiệm vụ bảo vệ.
Phòng đàm phán không lớn lắm, cũng chứa được chừng hai đến ba mươi người.
Tiêu Chính Văn dẫn theo bốn binh lính đi vào thì thấy ba vị tướng quân hai sao, ba sao của Mễ Quốc đã ngồi ở đối diện,
Còn vị trí chủ trì thì lại để trống.
Tiêu Chính Văn cau mày, trong lòng hơi khó chịu nhưng anh cũng không nói gì, ngồi thẳng vào chỗ chủ trì ở bên đối diện.
Sau chừng mười phút, một binh lính bên phía Tiêu Chính Văn hạ giọng nói: “Thưa chủ soái, đã mười phút trôi qua rồi, chúng ta có cần đợi tiếp không?”
Tiêu Chính Văn nhăn mặt đứng lên, ra vẻ muốn rời đi.
“Người đàm phán mà Hoa Quốc phái tới lại vô lễ thế này hả? Sao vậy, muốn đi à, không coi Mễ Quốc chúng tôi ra gì sao?”
Đột nhiên, một tên tướng quân hai sao ở đối diện lạnh lùng lên tiếng.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn nhíu mày, xoay người và chắp tay sau lưng, mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm đối phương, nói: “Vô lễ? Vậy xin hỏi, tướng quân Bethel thì sao? Đã đồng ý là sẽ đàm phán lúc ba rưỡi, giờ đã mười lăm phút trôi qua rồi, mấy người giải thích thế nào đây?”
“Ha ha!”
Tên tướng quân da trắng hai sao đó cười giễu cợt, nói: “Người đàm phán nhỏ nhoi như cậu có đủ tư cách gặp tướng quân Bethel sao? Bethel là tướng quân năm sao của Mễ Quốc, cho dù chủ soái chiến khu gì đó của Hoa Quốc mấy người có gặp ông ấy thì cũng phải cúi đầu bắt tay!”
“Vớ vẩn! Chủ soái Hoa Quốc chúng tôi trước giờ chưa hề khuất phục trước bất kỳ ai!”
“Mẹ kiếp! Tôi biết mấy tên này không chịu yên phận mà, còn cố ý sỉ nhục chúng ta đấy!”
“Không đàm phán nữa, cùng lắm là đánh một trận, tôi ngứa mắt với bọn chúng lâu rồi!”
Mấy binh lính sau lưng Tiêu Chính Văn chợt nổi giận.
Mùi thuốc súng nồng nặc bao trùm căn phòng.
Ba tên tướng quân ở đối diện cười khẩy, nói: “Vậy các người từ đâu tới thì cút về chỗ đó đi! Thực sự cho rằng chúng tôi muốn đàm phán với các người lắm hay sao?”
“Anh!”
“Có lý nào lại như vậy!”
“Chủ soái, chúng ta phải làm sao đây?”
Sắc mặt Tiêu Chính Văn u ám, nhìn chòng chọc ba tên tướng quân Mễ Quốc vô cùng kiêu ngạo ở đối diện, anh bỗng cười nhạt, lên tiếng: “Nói như vậy là mấy người muốn bắt đầu cuộc chiến đúng không?”
“Ha ha ha! Sao nào, sợ rồi à? Nếu sợ thì mau bảo chủ soái của các người đến đây đàm phán với chúng tôi!”
Tướng quân da trắng hai sao đó nở nụ cười đầy vẻ giễu cợt, giữa hàng lông mày cũng hiện lên vẻ vô cùng kiêu ngạo.
“Tướng quân Bethel đã nói chúng tôi phải chiếm được đảo Ngoạ Long này, do đó, nếu mấy người muốn tránh chiến tranh thì quay về chuẩn bị kỹ văn kiện đi, hãy nhường đảo Ngoạ Long cho chúng tôi”.
Nghe những lời ngạo mạn này, sát khí lạnh thấu xương giữa hàng lông mày của Tiêu Chính Văn càng lúc càng mãnh liệt.
Anh cười khẩy đáp: “Xem ra, các người không biết gì về Hoa Quốc và binh lính Hoa Quốc rồi!”
Nghe những lời này, đám người ở phía đối diện đều sững sờ.
Sau đó, trong tầm mắt họ, khí thế trên người Tiêu Chính Văn chợt bùng phát mạnh mẽ, đè ép khiến bọn họ thở không được!
Khí thế thật đáng sợ!
Tên này…
“Cậu, cậu muốn làm gì?”
Tên tướng quân da trắng hai sao đó hoảng loạn, vài tên lính ở phía sau đã giơ súng nhắm vào đám người Tiêu Chính Văn, sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc xéo đối phương, nói: “Nếu mấy người đã không có ý tốt đàm phán thì quay về báo cho Bethel rằng cuộc chiến này, mấy người muốn đánh thì bọn tôi sẽ đánh, bất kể đánh bao lâu đi chăng nữa thì chúng tôi đánh tới cùng! Nói với ông ta đây là lời tuyên chiến của chủ soái Bắc Lương – Hoa Quốc với ông ta!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người, xua tay, gió lạnh nổi lên!
Giờ phút này, mấy tên sĩ quan Mễ Quốc đều bị khí thế trên người Tiêu Chính Văn doạ sợ mất mật!
“Hắn, hắn vừa nói gì thế? Hắn là chủ soái Bắc Lương ư?”
Lúc này, một tên sĩ quan phản ứng lại rồi lặp lại một lần.
Trong chốc lát, bọn họ đều cuống cuồng hết cả lên!
Một tên tướng quân trong đó lập tức gọi điện cho Bethel, vội vã nói: “Tướng quân Bethel, xảy ra chuyện rồi!”
Ở đầu bên kia truyền tới một giọng nói cương quyết, lạnh lùng nói: “Chẳng phải mấy người đang đàm phán với người đàm phán bên Hoa Quốc sao? Xảy ra chuyện gì được chứ?”
“Tướng quân Bethel, đối phương đi rồi!”
“Sao cơ? Bọn họ dám xấc xược như vậy ư? Chẳng lẽ bọn họ không sợ ba nhóm tác chiến tàu sân bay của tôi công kích bọn họ sao?”
Lúc này, ở đầu dây bên kia điện thoại, Bethel đang đứng trên tàu chiến cầm kính viễn vọng, giương mắt nhìn bờ biển đảo Ngoạ Long của Hoa Quốc.
“Tướng quân Bethel, dường như đối phương không sợ xảy ra cuộc chiến với chúng ta. Hơn nữa người đàm phán hôm nay tới là,… là chủ soái Bắc Lương của Hoa Quốc…”
Nghe đến đây, Bethel sững sờ!
“Sao cơ? Chủ soái Bắc Lương? Sao mấy người không thông báo trước cho tôi!”
Bethel nổi giận, trong mắt loé lên vẻ sợ hãi!
Uy danh của chủ soái Bắc Lương nổi tiếng khắp nơi, cho dù trong chiến khu Mễ Quốc cũng lưu truyền truyền thuyết của chủ soái Bắc Lương!
Đó chính là thống soái bất bại đã từng đánh thắng liên minh các quốc gia, lãnh đạo mười nghìn người tiêu diệt trăm nghìn quân địch!
Khai chiến với người như vậy, Bethel không nắm chắc được phần thắng!
“Mau chóng liên lạc với Hoa Quốc, nói rằng chúng ta muốn tiến hành đàm phán thêm lần nữa!”
Bethel ra mệnh lệnh.
Sau nửa tiếng, Tiêu Chính Văn gặp mặt Bethel, tiến hành cuộc hội đàm chính thức.
Khi gặp mặt, Bethel cười tươi ôm chầm Tiêu Chính Văn, nói: “Chào cậu, chủ soái Bắc Lương, rất vui được gặp cậu, tôi là Bethel”.
Tiêu Chính Văn thản nhiên gật đầu, ngồi đối diện đối phương.
Bethel nói: “Thật xin lỗi, trước đó chúng tôi quá sơ suất, mong chủ soái Bắc Lương đừng giận”.
Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Không sao, bắt đầu cuộc hội đàm đi”.
Bethel gật đầu, nói: “Mục đích của chúng tôi rất rõ ràng, đó chính là đảo Ngoạ Long”.
“Mục đích của chúng tôi cũng vậy, chính là đảo Ngoạ Long”, Tiêu Chính Văn trả lời.
“Chúng tôi có ba nhóm tác chiến tàu sân bay”, Bethel nói một cách kiêu ngạo.
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn tỏ vẻ thờ ơ, cười khẩy nói: “Tướng quân Bethel, ông đang khoe khoang vũ lực sao?”
Bethel mỉm cười, nhún vai nói: “Không, không phải là khoe khoang mà là sự thật”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Tôi hiểu rồi, vậy tôi cũng nói cho ông biết, chúng tôi sẽ không cử bất kỳ người lính nào”.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Bethel tối sầm lại, hỏi: “Không cử ra người nào, vậy mấy người lấy gì để bảo vệ đảo Ngoạ Long chứ?”
Tiêu Chính Văn dựng một ngón tay lên, rồi tự tin nói: “Tôi”.
“Cậu?”
Bethel sững sờ rồi cười lớn, nói: “Chủ soái Bắc Lương, cậu đang đùa tôi sao? Cậu muốn nói là một mình cậu đủ để chống lại ba nhóm tác chiến tàu sân bay của tôi ư?”
Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Đúng, một mình tôi là đủ rồi”.
“Nực cười! Đúng là chuyện nực cười! Tuy tôi tôn trọng uy danh của chủ soái Bắc Lương, nhưng giờ xem ra cậu chẳng qua chỉ là tên ngu dốt thích khoác lác”.
Bethel cười khẩy nói.
“Ông không tin à?”, Tiêu Chính Văn hỏi ngược lại.
“Tất nhiên không tin!”, Bethel nói.
Một người muốn chống lại ba nhóm tác chiến tàu sân bay, hắn nghĩ mình là thần chắc?
Nhưng.
Lúc này.
Một sĩ quan Mễ Quốc vội vàng xông vào hội trường, ghé sát tai thì thầm: “Tướng quân Bethel, xảy ra chuyện rồi, nhóm tác chiến tàu sân bay của chúng ta bị phá huỷ dưới nước rồi…”