Sông Huyết Dục đỏ ngầu đang chảy êm đềm, đây cũng là dòng sông nổi tiếng nhất trong âm phủ.
Nhưng khi Dạ Ma Thiên triệu hồi thanh kiếm kia, nước sông Huyết Dục đỏ ngầu đã biến mất, ngay cả quang cảnh trong vòng trăm kilomet cũng thay đổi.
Trong chớp mắt, sông Huyết Dục đáng sợ đã trở nên tuyệt đẹp.
Hàng liễu rủ bên bờ, cây cầu nhỏ vắt qua sông, còn có lác đác vài con thuyền, một vài ngư dân đang đẩy mái chèo, ngược dòng trong lòng sông.
Xa xa người người tấp nập, khói bếp bốc lên nghi ngút!
Trên những cây đào bên bờ sông có vô số bông hoa thi nhau đua nở, dù là ý cảnh hay quang cảnh, đều giống như chốn thần tiên nơi hạ giới!
Tiêu Chính Văn liếc nhìn mọi thứ xung quanh, chỉ nở một nụ cười hờ hững.
Rõ ràng đây không phải là ảo ảnh, mà là một trận pháp không gian, có thể thấy, Dạ Ma Thiên vô cùng am hiểu trận pháp không gian, cũng đã đạt đến đỉnh cao của trận pháp này.
Ảo ảnh chân thực như thật sẽ khiến người ta có cảm giác rằng ảo ảnh không phải ảo ảnh.
Theo ghi chép của Thiên Sơn Thư Lục, hàng vạn năm trước, Chư Thiên Thần Giới đã có một người đàn ông tự mình tạo ra một thế giới vĩ đại.
Tất cả mọi thứ trên đời này đều do người đàn ông đó tạo ra.
Quỷ Thủ Thần Công, Thâu Thiên Tạo Hóa thật sự giống như thần sáng thế, chỉ đáng tiếc là người đàn ông trong thần thoại kia đã chết trong trận chiến với Đế Tuấn hàng trăm năm trước.
Những vết thương trên người Đế Tuấn cũng có liên quan trực tiếp đến người đàn ông này!
Nếu đoán không nhầm thì Dạ Ma Thiên xuất thân từ thế gia đó, nếu không, gã không thể diễn dịch ý cảnh một cách tài tình như vậy.
Chẳng trách từ khi bước vào vùng ngoài lãnh thổ, Dạ Ma Thiên đã vô cùng kiêu ngạo, nếu gã thật sự xuất thân từ gia tộc đó thì quả thực có chút bản lĩnh.
Hơn nữa, nơi đây còn là âm phủ, Dạ Ma Thiên dùng thần hồn để thi triển trận pháp này, khi sức mạnh suy giảm, mà vẫn có thể diễn dịch ảo cảnh một cách thân thực như vậy thì ngay cả Tiêu Chính Văn cũng phải thầm tán thưởng.
Bỗng chốc, trên trời mưa bay lất phất, hết giọt này đến giọt khác.
Nhìn thì có vẻ đẹp như tranh vẽ, nhưng thực chất lại ẩn chứa sát khí.
Lúc này, Dạ Ma Thiên chắp một tay sau lưng, đứng bên bờ sông nhỏ, hòa nhập với vẻ đẹp của khung cảnh đẹp đẽ này, như thể thế giới này thuộc về Dạ Ma Thiên.
Người và cảnh hòa quyện vào nhau, mọi thứ đều vô cùng tự nhiên!
Nếu không phải cảnh giới của Tiêu Chính Văn đã đạt tới độ cao nhất định thì chắc chắn không thể phát hiện ra hàng ngàn sát khí ẩn chứa bên trong này.