“Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, tạm biệt!”
Tiêu Chính Văn nói xong liền dẫn theo Tần Lương Ngọc đi ra cửa.
Lúc này, một ông lão mặc áo choàng đen ở cửa nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn với vẻ đầy sát khí, như thể sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Trần Ngạo lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Tiêu Chính Văn rời đi, ánh mắt đầy sát khí.
Ngụy Vinh Kỳ khinh thường nhìn Trần Ngạo, rồi phất tay nói với Long Cổ: “Chúng ta đi!”
Ngụy Vinh Kỳ và Tiêu Chính Văn một trước một sau đi về phía cổng nhà họ Trần.
Thấy nhân vật chính đã rời đi, những người khác cũng lần lượt tìm cớ chào tạm biệt Trần Ngạo.
“Bây giờ chúng ta nên ở lại hay rời đi?” tông chủ của các tông môn nhỏ vô cùng hoang mang.
“Tôi nghĩ chúng ta nên ở lại thì hơn, mặc dù Tiêu Chính Văn có sức mạnh đáng kinh ngạc, nhưng một mình cậu ta có thể thành đối thủ của Chư Thiên Thần Giới sao?”
Thật ra rất nhiều thế lực nhỏ không có người chống lưng đều có suy nghĩ của riêng mình.
Mặc dù Tiêu Chính Văn có sức mạnh phi thường, nhưng lần này, Tiêu Chính Văn không phải đối mặt với một người hay một thế lực, mà là cả Chư Thiên Thần Giới, là vũ trụ một phương.
Một người dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng có thể chống đỡ nổi sao?
Một mình khiêu chiến với cả vũ trụ một phương, khác gì tự tìm đường chết?
Phân tích kỹ thì Tiêu Chính Văn chung quy cũng chỉ có một thân một mình, căn bản không có chỗ dựa!
Mà cường thế của anh cũng chỉ là đối với tầng lớp thanh niên, so với Chư Thiên Thần Giới, Tiêu Chính Văn rõ ràng quá đỗi nhỏ bé!
Không chỉ nhà họ Trần có dự cảm như vậy, gần như mọi người ở vùng ngoài lãnh thổ đều thầm cảm nhận được vùng ngoài lãnh thổ, hoặc là nói cả địa cầu trong tương lai đều không thể bình lặng như khi trước nữa.
Chỉ là, sau khi những người ở lại do dự một hồi thì vẫn lựa chọn rời đi.
“Mấy người thật sự muốn đi ư? Tiêu Chính Văn chỉ có một thân một mình, hơn nữa Nguỵ Vinh Kỳ cũng nói rồi, Chư Thiên Thần Giới không đặt chân tới nước Nguỵ thì hắn sẽ không ra tay, mấy người tin tưởng Tiêu Chính Văn tới vậy sao?”
Thấy lại có thêm một nhóm đông rời đi, mấy tông chủ còn lại vội vàng khuyên ngăn.
Thế nhưng, những người dự định rời đi vô cùng kiên quyết, cho dù những người phía sau lưng nói cái gì thì đều chẳng buồn quay đầu lại mà bước ra khỏi nhà họ Trần!
Trần Ngạo liếc nhìn đám người ở lại, hài lòng gật đầu.
Mặc dù Nguỵ Vinh Kỳ và cả đám thế gia vẫn lựa chọn đứng về phía Tiêu Chính Văn, nhưng cũng có không ít người ở lại!
“Mấy người sẽ cảm thấy may mắn khi đã có một quyết định đúng đắn, Tiêu Chính Văn chẳng thể quay lại Đế Khư được nữa! Các vị, hôm nay chúng ta hãy uống cho thoả thích, sau này cùng nhau hưởng thụ vinh hoa thời thịnh!”
Trần Ngạo nói rồi giơ ly rượu trong tay lên và cười lớn.