“Nước Tề chúng tôi cũng có thể nhượng lại năm thành!” Điền Văn sa sầm mặt nói.
“Thánh Giáo Đình bây giờ…”
Elon nhìn mọi người với vẻ mặt vô cùng khó coi. Lúc này, toàn bộ Tây Vực đã thất thủ, bọn họ lấy đâu ra đất để nhượng lại đây?
Hơn nữa, Thánh Giáo Đình bây giờ còn đang sống nhờ ở Tây Vực, không có lãnh địa riêng của mình.
Triệu Thắng thở dài nói: “Nước Triệu chúng tôi cũng có thể nhượng năm thành. Tiếp theo là đến điện Thần Long…”
Nói xong, mọi người đồng loạt quay lại nhìn Tiêu Chính Văn.
Tất cả các bên đều nhẫn nhịn nhượng lãnh thổ của mình, chỉ có Tiêu Chính Văn vẫn không tỏ thái độ gì, mà mặc kệ tất cả mọi người, bưng tách trà lên uống một hớp, vô cùng nhàn nhã.
“Cậu Tiêu, đến lượt cậu rồi!” Hắc Bá quay lại nói với Tiêu Chính Văn.
“Đến lượt tôi gì cơ?” Tiêu Chính Văn nhìn Hắc Bá ra vẻ không hiểu.
“Âm phủ yêu cầu nhượng lại một nửa Đế Khư ở Đông Vực cho bọn họ, nếu không sẽ xảy ra đại chiến!” Hắc Bá bất lực nói.
Bây giờ điện Thần Long là chủ của Đế Khư, chỉ có Tiêu Chính Văn mới có thể quyết định quyền sở hữu của Đế Khư.
“Tại sao điện Thần Long phải nhượng lại một nửa lãnh địa?” Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, mọi người lập tức xôn xao.
“Cậu Tiêu, nếu không chấp nhận điều kiện đàm phán của âm phủ thì hậu quả sẽ…”
“Tiêu Chính Văn, mọi người đều nhượng lại lãnh địa rồi, lẽ nào cậu muốn rút lui sao?” Elon trợn mắt tức giận nói.
Trước đó Tiêu Chính Văn đã rút khỏi liên minh của bọn họ, bây giờ lại định một mình hành động, điều này khiến ông ta không thể chấp nhận được.
“Tại sao tôi lại phải nhượng Đế Khư? Nếu không nhầm thì các vị định quỳ xuống cầu xin sự thương xót của âm phủ sao?” Tiêu Chính Văn chế nhạo.
“Tiêu Chính Văn, chuyện này chẳng phải là rắc rối do cậu gây ra sao? Nếu không phải cậu đưa nhà họ Trương ra khỏi thành Minh Nguyệt thì sẽ có tai họa này à?”
“Trận chiến trước đó đã tổn hại hàng triệu người, cái chết của bọn họ đều tính lên đầu cậu đấy!”
“Tính lên đầu tôi? Vậy tôi muốn hỏi mọi người một câu, người nhà họ Trương đang sống yên ổn ở thành Minh Nguyệt, người Vy Hào lại cướp long mạch của nhà họ Trương cho Hachiki Orochi trị thương, các người không biết sao?”
“Mọi người ngồi đây có một ai lên tiếng nói thay cho nhà họ Trương không?”
“Còn nữa, tôi bảo các người lập liên minh tấn công âm phủ sao? Rõ ràng là do các người vô dụng, hại chết bao nhiêu đồng đội ngu dốt, còn muốn đổ lên đầu tôi hả? Ai cho các người dũng khí nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy chứ!”