Nghe đến vấn đề này, Tiêu Chính Văn nhíu mày không biết mục đích của Hán Vương là gì.
Nhưng Tiêu Chính Văn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Kẻ phản nước, phản vua”.
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Hán Vương khẽ cười nói: “Phản nước, phản vua… hóa ra trong mắt người đời tôi là kẻ gian ác như thế”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày cảm giác câu này của Hán Vương có ý nghĩa sâu xa khác.
Như thể cả thế giới đều hiểu lầm cụ ta.
“Hán Vương, tôi đã nghe nói về chuyện của ông rồi, phản nước phản vua là sự thật”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Hán Vương gật đầu dường như cũng không muốn cãi lại: “Đúng thế, đúng là tôi phản bội lại Hoa Quốc, phản bội lại Thiên Tử hiện tại, nhưng chủ soái Tiêu có biết tại sao không?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Chẳng lẽ không phải vì dã tâm của ông sao?”
“Dã tâm?”
Nghe đến hai chữ này, Hán Vương trầm tư nói: “Không có dã tâm, mà chỉ có đức hạnh thì có thể trở thành Hán Vương của Hoa Quốc được sao? Có tài gì có thể giúp Thiên Tử hiện tại ngồi vững trên cái ghế kia?”
Nghe cụ ta nói thế, Tiêu Chính Văn im lặng không đáp.
Hán Vương nói tiếp: “Hoa Quốc cần một thống soái lớn mạnh có thể ra uy với các nước, chứ không phải mềm mỏng ngoại giao. Thế giới này chỉ có nắm đấm, chỉ có sức mạnh quân đội hùng hậu mới có thể đứng trên đỉnh cao của thế giới. Hoa Quốc vốn dĩ có thể trở thành bá chủ của thế giới nhưng vì có quá nhiều nghị quyết mềm mỏng, cứ mãi đứng một chỗ, tôi chỉ là một người cải cách thời đại thôi. Muốn Hoa Quốc đứng trên đỉnh cao của thế giới thì phải khiến trăm nước khuất phục sợ hãi Hoa Quốc, chỉ có như vậy Hoa Quốc mới có thể phát triển vững chắc được”.
Nói xong Hán Vương còn chưa hài lòng.
Tiêu Chính Văn bình thản nghe hết.
Sau đó anh nói: “Hoa Quốc chưa bao giờ dựa vào việc uy hiếp ai để đứng trên đỉnh cao của thế giới cả. Văn hóa năm nghìn năm của Hoa Quốc chưa từng dựa vào nắm đấm gì mà ông nói đó mới trở thành nước lớn của phương Đông. Tư tưởng của ông khác hoàn toàn với văn hóa ăn sâu vào xương cốt của Hoa Quốc. Người như ông rất nguy hiểm bởi vì trong mắt ông chỉ có quyền lực và bạo lực mới có thể giải quyết vấn đề. Đây là thủ đoạn cấp thấp, cũng là cách khiến người đời cảm thấy trơ trẽn nhất”.
“Hán Vương, ông già rồi. Đã nhiều năm thế rồi mà ông vẫn còn chìm đắm trong dã tâm của mình, say đắm dưới chủ nghĩa bá quyền của mình”.
“Tôi không biết là ông đã đạt được chủ nghĩa bá chủ hay chủ nghĩa bá quyền khống chế ông nữa”.
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, sắc mặt Hán Vương tối sầm lại, lạnh lùng hỏi: “Cậu cũng nghĩ tôi làm vậy là sai à? Trong mắt cậu, nguyên tắc và tư tưởng làm việc của tôi cũng sai ư?”
“Sai hết! Cực kỳ sai!”
Tiêu Chính Văn không hề nhân nhượng mà đả kích: “Nguyên tắc làm việc của ông, nắm đấm và sức mạnh quân sự mà ông nói chỉ làm ông ngày thêm thù hận mà thôi. Một lời không hợp thì ông sẽ phát động chiến tranh, như thế chỉ càng khiến nhân dân lưu lạc không nơi nương tựa, mất đi người thân, như thế chỉ khiến họ càng thêm hận thù và khiếp sợ”.
“Đến lúc đó Hoa Quốc không chỉ không thể phát triển bình ổn mà ngược lại sẽ rơi vào các kiểu chủ nghĩa hận thù và khủng bố, nước Đăng Đáp là ví dụ điển hình nhất”.
“Hiện tại trên trường quốc tế, nước Đăng Đáp đã mất đi lòng dân, mất đi sự tự do, nhân quyền và công chính mà họ hướng đến. Nếu Hoa Quốc làm theo suy nghĩ của ông, sớm muộn gì cũng có ngày trở thành nước Đăng Đáp tiếp theo”.
“Đủ rồi!”
Hán Vương bỗng nổi giận bóp nát tách trà trong tay, sau đó đứng dậy đi đến trước cửa sổ, quay lưng lại với Tiêu Chính Văn nói: “Hôm nay tôi không nói với cậu những chuyện này nữa. Chủ soái Tiêu, tôi đã bày bố năm nghìn tử sĩ của quân đoàn Đồ Long khắp sơn trang Ly Long này, cậu nghĩ tối nay cậu có thể ra khỏi đây sao?”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn bình tĩnh đứng lên, khẽ cười nói: “Hán Vương muốn trở mặt đấy à?”
Hán Vương xoay người nở nụ cười nham hiểm nói: “Dù sao nếu tôi muốn quay lại Hoa Quốc thì chủ soái Tiêu và ba trăm nghìn quân Phá Long của cậu sẽ là vật cản đầu tiên của tôi, thế nên tôi giết chết cậu ở đây là quá hợp lý”.
Tiêu Chính Văn gật đầu chắp tay ra sau, bình thản cười nói: “Hán Vương nói đúng, nhưng trước khi đến tôi cũng có chuẩn bị rồi. Bên ngoài sơn trang Ly Long có mười nghìn quân Hắc Long Nam Lĩnh đều được trang bị đầy đủ vũ khí. Nếu trong sơn trang xảy ra bất kỳ tình huống đặc biệt nào thì hỏa lực của mười nghìn quân Hắc Long sẽ bao phủ cả sơn trang. Đến lúc đó có lẽ kết cục của Hán Vương và tôi sẽ giống nhau”.
“Không ai có thể sống sót dưới hỏa lực của quân Hắc Long cả”.
“Dù Hán Vương có là cường giả Thiên Vương cũng không thể”.
Nói đến đây, ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên ánh sáng, khí thế trên người bỗng bùng phát.
Hán Vương nhíu mày nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn như đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau, Hán Vương nói: “Quả nhiên chủ soái Tiêu không phải đơn giản, hôm nay đến đây thôi, tiễn khách”.
Cụ ta vừa dứt lời, cửa lớn mở ra, Tiêu Chính Văn cũng không lề mề mà xoay người đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi sơn trang Ly Long, Tiêu Chính Văn chậm rãi đi trong màn đêm rồi lái xe rời đi.
Lúc này trên lầu của sơn trang Ly Long, Hán Vương nhìn Tiêu Chính Văn lái xe rời xe qua cửa sổ. Sau đó nói với người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngắn màu đen ở phía sau: “Cậu có nghĩ cậu ta là biến số đó không?”
Người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngắn màu đen đó có dáng người gầy gò, mặt hình chữ điền, mắt xếch lên, cả người tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
Lúc này ông ta hơi cong người nói: “Hán Vương, theo tôi thấy không thể xem thường Tiêu Chính Văn này, dù sao cậu ta cũng là cháu của Tiêu Long. Còn cậu ta có phải là biến số hay không vẫn chưa đến lúc nên vẫn phải quan sát thêm”.
Hán Vương gật đầu, sau đó xoay người lại hỏi: “Việc tôi giao cho cậu thế nào rồi?”
Người đàn ông trung niên áo khoác ngắn màu đen đó cung kính đáp: “Thưa Vương, đã sắp xong rồi, trong vòng một tháng hai trăm nghìn tử sĩ quân đoàn Đồ Long sẽ lẻn vào Hoa Quốc. Lúc đó chỉ cần Hán Vương ra lệnh thì hai trăm nghìn tử sĩ Đồ Long sẽ khởi nghĩa vũ trang, đổ máu chiến đấu vì Hán Vương, tạo ra thời đại và huy hoàng thuộc về Hán Vương”.
Nói đến đây, người đàn ông trung niên đó kích động không thôi.
Cứ như ông ta đã nhìn thấy được một cảnh tượng phồn thịnh khác.
Hán Vương gật đầu, híp mắt nói: “Thiên Tử hiện tại hồ đồ, ngu ngốc, quá mềm mỏng với các quốc gia thù địch nên phải có người có sức mạnh chuyển hóa thế cục Hoa Quốc hiện tại, mà tôi chính là Thiên Tử trời định”.
“Đúng thế, Hán Vương mới là Thiên Tử chân chính”.