Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày.
“Long Vương, anh vừa xuất phát thì Long Thất đã gửi tin nhắn cho tôi, ban nãy sếp Lãnh cũng đã nói cho tôi biết đại khái mọi chuyện, điện Thần Long đang tập trung điều tra chuyện này, tôi tin rằng không lâu nữa sẽ có tin tức tốt!”
Giang Trung vốn là một trong số các đại bản doanh của điện Thần Long ở trong nước.
Vậy nên mạng lưới thông tin phân bố rộng khắp, điều tra hành tung của mấy người Đông Phương Viêm dễ như trở bàn tay.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó nói với Lãnh Kế Hồng: “Độ Thiên Chân Nhân cũng chưa trở về sao?”
“Cậu Tiêu, đối phương có tận mấy cao thủ, tên họ La kia cũng không hề đơn giản, đàn em của tôi đã bị ông ta giết chết, ngay cả đạn cũng không thể làm ông ta bị thương!”
Lãnh Kế Hồng thuật lại một lượt cho Tiêu Chính Văn nghe tình hình trước khi mình rời đi, còn về việc hiện giờ Độ Thiên Chân Nhân ra sao thì ngay cả Lãnh Kế Hồng cũng không dám suy đoán!
Lúc này, bên trong một trang viên gần sát Giang Trung, Độ Thiên Chân Nhân và Khương Vy Nhan bị tách ra giam trong hai căn phòng tối.
Đông Phương Viêm ngồi trên ghế sô pha thưởng thức rượu vang, ngẩng đầu nói với Karle: “Chỉ cần Tiêu Chính Văn hay tin thì nhất định sẽ trở về trong khoảng thời gian ngắn nhất, mấy người đã chuẩn bị xong xuôi hết chưa?”
“Theo lời căn dặn của cậu chủ Đông Phương, chỉ còn đợi Tiêu Chính Văn tới nữa thôi! Chỉ cần anh ta đặt chân vào khoảng sân này thì đừng hòng sống sót rời đi!”
Nghe câu trả lời của Karle, Đông Phương Viêm hài lòng cười nói: “Tiêu Chính Văn ơi Tiêu Chính Văn, hôm nay ông đây sẽ cho mày chết không nhắm mắt!”
Dứt lời, hắn ném ly rượu trong tay, nói với tên vệ sĩ sau lưng: “Đi, dẫn Khương Vy Nhan tới đây cho tôi!”
Hai tên vệ sĩ nghe vậy thì đáp lời rồi lui ra khỏi phòng khách.
Chẳng bao lâu sau, Khương Vy Nhan đã bị lôi vào trong phòng.
Ánh mắt dâm đãng của Đông Phương Viêm đảo qua đảo lại tại bộ phận nhạy cảm của Khương Vy Nhan.
Hắn sốt sắng nới lỏng cà vạt rồi nói với hai tên vệ sĩ: “Cởi trói cho cô ta!”
“Vâng!”
Hai tên vệ sĩ nghe vậy lập tức cởi bỏ dây trói trên người Khương Vy Nhan.
Đông Phương Viêm mỉm cười dâm đãng đứng dậy, nói: “Khương Vy Nhan, cô chịu theo tôi sớm hơn thì đâu đến nỗi như ngày hôm nay. Không chỉ có cô phải chết mà còn liên luỵ tới rất nhiều người!”
“Nhân lúc Tiêu Chính Văn còn chưa đến, chúng ta cứ vui vẻ trước đi, đợi Tiêu Chính Văn tới rồi lại diễn cảnh mây mưa ngay trước mặt hắn, cô thấy thế nào?”