Theo lệnh của Khổng Cập, hàng trăm bóng người đã đợi sẵn ở phía Vy Hào lập tức phóng tới.
Từ hướng Thánh Giáo Đình, hàng ngàn bóng người do kiếm sĩ Hoàng Kim đứng đầy cũng lập tức lao lên.
Gia tộc Zesis cũng cùng lúc cử ra chục nghìn đệ tử.
Tề Thiên Thư Viện, Bát Hiền Từ, đền thờ Khổng Thế và các thế lực khác cũng cử hàng ngàn cao thủ đánh vào cổng giới thế tục.
Không chỉ tất cả mọi người ở thành Thiên Khu kinh hãi, mà gần như cả Đông Vực đều rung chuyển.
Cả nước Tề cũng kéo quân đến, đại quân hùng mạnh nhìn không thấy giới hạn.
Ngoại trừ lúc nước Tần dẹp sáu nước, Hoa Quốc chưa từng xuất hiện trận chiến như thế này. Trong lịch sử Âu Lục càng không cần nói tới, so với những trận chiến lớn trong lịch sử Hoa Quốc, đó gần như chỉ là trò đùa giữa giữa các bạo chúa.
Trần Phong chắp tay sau lưng, bước xuống bạch hổ, khí thế ngút trời, bao trùm khắp nơi.
Lăng Phùng cầm kiếm, trông như tiên giáng trần, mỗi bước đi đều tỏa ra vô số tia sáng.
Lúc này, vô số cao thủ Đế Cảnh, Đại Đế Cảnh, cảnh giới Đế Quân đều lần lượt hướng về phía giới thế tục.
Chỉ riêng khí thế này cũng đủ để hủy diệt một đất nước ngay lập tức.
Tiêu Chính Văn đứng kiêu hãnh trên không trung, phớt lờ tất cả mọi người, lạnh lùng nhìn Khổng Cập nói: “Nhớ kỹ lời tôi nói, hôm nay ông nhất định phải chết! Nhà họ Khổng cũng sẽ diệt vong!”
Nghe vậy, Khổng Cập cười lớn đáp lời: “Tiêu Chính Văn, cậu sắp chết đến nơi rồi mà còn dám nói những lời như vậy sao? Tôi đang đứng trước mặt cậu đây, cậu tới giết tôi đi!”
Tuyệt Thiên nhìn Tiêu Chính Văn đang đứng kiêu hãnh giữa đám đông, cười khẩy: “Tiêu Chính Văn, Chư Thiên Thần Giới chúng tôi không muốn nhúng tay vào ân oán giữa các người!”
“Ngay cả những trưởng lão của Hoa Quốc các người cũng đã đầu hàng trước Chư Thiên Thần Giới rồi, có một câu nói của Hoa Quốc rằng: Muốn chống ngoại xâm thì phải ổn định nội bộ trước đã. Nếu muốn đấu với Chư Thiên Thần Giới một trận cũng được, giết sạch các người rồi nói tiếp”.
Giết sạch?
Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh đồng loạt nuốt nước bọt, đừng nói là giết sạch, không bị giết đã là may lắm rồi.
Trước mặt đâu chỉ có ngàn vạn người.
Gần như cả Đông Vực, tất cả các thế lực lớn đều đã nghiêng về phía nhà họ Khổng, cộng thêm cả Thánh Giáo Đình ở phương tây và gia tộc Zesis.
Cho dù là hợp lực cả nước Ngụy thì cũng không thể chống lại nổi!
Lúc mọi người đang lo lắng thì đột nhiên những ngọn núi rung chuyển.
Mặt đất của thành Thiên Khu đột nhiên dâng cao trăm mét, ở trung tâm quảng trường, một ngọn núi đất đen như mực trồi lên từ mặt đất.
Một dòng sông máu chảy trên ngọn núi, xung quanh là cây sắt hoa đồng.
Ở chính giữa đỉnh núi, hàng trăm cây sắt hoa đồng cùng nâng đỡ một chiếc ngai vàng khảm bảo thạch đủ màu sắc.
Đối mặt với cảnh tượng trước mặt, Trần Phong chỉ mỉm cười khinh thường, vung kiếm chém Tiêu Chính Văn.
Con hổ dưới chân hắn hóa thành vô số tia sáng trắng, đâm thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Đường kiếm của hắn không chỉ nhanh nhạy mà còn mang theo sát khí mạnh mẽ, có uy lực chém đứt trời đất.
Sau đó vô số tia sáng trắng kia chặn tất cả các lối thoát của Tiêu Chính Văn.