Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Ông à, dù gì chúng ta cũng không đi sâu nghiên cứu về y thuật, khó tránh khỏi việc kiến thức có chút sai lệch, vậy nên tôi không phiền đến ông nữa!”
Dứt lời, anh lại quay đầu nói với Lâm Thiên Đức: “Môn chủ Lâm, không biết vết thương của tôi còn có cách gì chữa khỏi hay không?”
Thấy Tiêu Chính Văn tin tưởng mình như vậy, vả lại biểu cảm còn có mấy phần lo lắng, Lâm Thiên Đức thầm đắc ý trong lòng.
Thế nhưng bên ngoài cụ ta vẫn tỏ ra vô cùng nghiêm trọng, do dự một hồi mới nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, thật ra năng lực của tôi đã không còn kịp để chữa trị cho tình hình lúc này của cậu nữa rồi, chi bằng cậu đi mời dược sư Hoàng của Dược Vương Cốc coi sao!”
Lâm Thiên Đức đang có ý đùn đẩy trách nhiệm.
Thật ra ai mà không biết giữa Tiêu Chính Văn và Dược Vương Cốc có mâu thuẫn cực kỳ sâu sắc.
Mặc dù vẫn chưa đến mức thù hằn như giết bố hay cướp vợ, nhưng cũng chẳng khác vậy là bao!
Đừng nói là Tiêu Chính Văn bị thương, dù cho Tiêu Chính Văn có mất mạng ngay ở chỗ thì dược sư Hoàng cũng sẽ chỉ giương mắt đứng nhìn!
“Chuyện này… e rằng không dễ đâu, mâu thuẫn giữa tôi và dược sư Hoàng quá sâu sắc, hoàn toàn không có cách nào mời được cụ ta ra tay cứu giúp!”
Tiêu Chính Văn làm ra vẻ vô cùng khó xử, nhíu mày lên tiếng.
“Ôi chao, chuyện này…”
Lâm Thiên Đức do dự mất một lúc mới nghiến răng, làm ra vẻ đau đớn nói: “Thật ra vẫn còn có một cách, chính là Bách Sinh Đan của Qủy Y Môn, nhưng tôi…tôi lại không biết điều chế loại thuốc này!”
“Có thuốc dùng là được”.
“Môn chủ Lâm, ông yên tâm, chỉ cần có tác dụng thì dù có bao nhiêu tiền tôi cũng bằng lòng bỏ ra!”
Tiêu Chính Văn khẽ cười nói.
“Nếu là về tiền…”
Lâm Thiên Đức khẽ lắc đầu nói: “Tôi không phải người thiếu tiền, chỉ hy vọng sau này khi Quỷ Y Môn của tôi rơi vào tình cảnh khó khăn thì cậu Tiêu có thể ra tay tương trợ, như vậy là tôi cảm kích lắm rồi!”
Những lời này của cụ ta nói ra quá thoả đáng, cứ như chỉ đề cao tình người với Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa đây cũng là kỹ năng thương lượng được sử dụng nhiều nhất trong võ tông.
Dù gì thực lực của Tiêu Chính Văn cũng phơi bày ra đó, thể hiện nhân tính với anh hoàn toàn là vì lợi ích của tông môn!