Chương 632: Hiểu lầm?
Khương Vy Nhan không ngờ Tiêu Chính Văn lại dùng cách này để đáp trả, gò má cô bỗng đỏ bừng lên.
“Ở đây bao nhiêu người như vậy”.
Khương Vy Nhan khẽ đẩy Tiêu Chính Văn ra, nhưng không trách anh.
Đám đàn ông có mặt đều ghen ghét đến mức gần như phát cuồng.
Trong lòng bọn họ gào thét: Rốt cuộc là tại sao?
Mình có gì không bằng thằng vô dụng đó chứ?
Tại sao Khương Vy Nhan lại có mắt không tròng thích thằng vô dụng đó?
Nếu không phải Khương Vy Nhan vẫn đang ở trước mặt, thì thậm chí bọn họ đã không nhịn được mà đánh cho Tiêu Chính Văn một trận rồi.
Bởi vì vẻ mặt đắc ý hiện giờ của Tiêu Chính Văn thực sự là rất ngứa mắt.
“Vy Nhan, cậu hãy nghĩ cho kĩ, người đàn ông này là một thằng rác rưởi, anh ta không bảo vệ được cậu đâu, ở bên anh ta chắc chắn cậu sẽ phải hối hận”.
Sắc mặt Tưởng Đào đã xám xịt hơn cả gan lợn, nhưng chẳng có cách nào khác.
Đúng lúc này, Trương Vũ – một cô bạn thân trước kia của Khương Vy Nhan xúm lại nói: “Được rồi, các cậu đừng đứng đó tình chàng ý thiếp nữa, ngồi xuống trước đã”.
Lúc nói, Trương Vũ còn nháy mắt với Tưởng Đào.
Lúc này, Tưởng Đào mới ý thức được mình đã thất thố, lập tức ngậm miệng, mời Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn vào chỗ.
Hồ Thanh Mặc và bạn trai cô ta là Giang Dân mà khi nãy Khương Vy Nhan gặp được cũng nhanh chóng bước vào.
Mấy bạn học khác nhìn thấy bạn trai Giang Dân của Hồ Thanh Mặc mặc toàn đồ hàng hiệu, ở hông còn đeo chiếc chìa khóa Lamborghini, lập tức tiến lên chào đón, định lấy lòng vị khách quý này.
“Hồ Thanh Mặc với anh Giang đúng là một đôi trời sinh trai tài gái sắc”.
“So với người nào đó thì đúng là một trời một vực”.
“Phải đấy, nào nào nào, tôi mời bạn Hồ một ly, mời cả anh Giang một ly nào”.
Những người khác có mặt lập tức nâng ly rượu trong tay lên, mời Hồ Thanh Mặc và Giang Dân.
Hồ Thanh Mặc vô cùng đắc ý, cảm thấy lần này mình đã tìm đúng bạn trai, khiến cô ta mát cả mặt.
Các món ăn bọn họ gọi nhanh chóng được mang lên, các bạn học nam bởi vì biết Tưởng Đào đang theo đuổi Khương Vy Nhan, hơn nữa bây giờ Khương Vy Nhan cũng đã kết hôn, nên đều thức thời không chọc ghẹo cô.
Còn các bạn học nữ vì ghen ghét nên đều cố ý xa lánh bọn họ.
Đồ vô dụng như Tiêu Chính Văn thì bọn họ lại càng không thích, thậm chí còn cảm thấy ảnh hưởng đến khẩu vị, chỉ muốn đuổi ngay anh ra ngoài.
Vậy nên mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, còn Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn bị ra rìa, ngồi đó như người ngoài cuộc vậy.
Trương Vũ hỏi: “Lớp trưởng, tôi thấy đồng hồ trên tay cậu là hàng hiệu đúng không? Nhìn đẹp thật đấy, bao nhiêu tiền vậy?”
Tưởng Đào cố ý chìa tay ra, để lộ chiếc đồng hồ trên tay mình: “Chiếc đồng hồ vàng này cũng không đắt lắm, lúc tôi đến Thụy Sĩ bàn chuyện làm ăn với sếp lớn đã tiện tay mua, đổi sang tiền mình cũng chỉ mấy trăm nghìn tệ thôi”.
“Oa! Đồng hồ vàng mấy trăm nghìn tệ mà còn nói không đắt, ông chủ Tưởng giàu quá đi mất, không biết bây giờ ông chủ đang kinh doanh gì?”
Trương Vũ chớp mắt, cố ý hỏi.
“Bây giờ tôi đang làm về ngoại thương, không những quen biết mấy sếp lớn nước ngoài, mà còn hợp tác với những doanh nghiệp top năm trăm trên toàn thế giới, thực ra ngày nào cũng bận lắm, dù sao mỗi phút cũng mấy trăm nghìn tệ, không thể không lo lắng chuyện của công ty”.
Tưởng Đào cố ý thổi phồng công ty của mình lên, muốn khoe khoang trước mặt các bạn học.
Đồng thời cũng muốn thể hiện năng lực trước mặt Khương Vy Nhan, để cô biết anh ta là một người thành công.
Trên thực tế, tuy có hợp tác với các công ty top năm trăm thật, nhưng anh ta cũng chỉ có một đơn hàng nhỏ, hơn nữa còn là hợp tác với công ty chi nhánh của đối phương.
Hơn nữa, anh ta có thể trở thành sếp của công ty cũng là nhờ có cậu chống lưng đằng sau.
“Cậu giỏi quá đi mất!”, Trương Vũ nói.
“Phải đấy, tôi nhớ công ty của lớp trưởng Tưởng là công ty Hồng Hưng đúng không? Mấy hôm trước tôi còn nhìn thấy công ty các cậu lên thời sự”.
“Là ông chủ của công ty Hồng Hưng cơ á? Trời đất, tôi chẳng biết gì cả, lớp trưởng Tưởng khiêm tốn quá đi mất!”
“Giàu rồi đừng quên bạn cũ nhé, công ty lớp trưởng còn thiếu người không? Hay là giới thiệu cho tôi qua đó giúp đỡ nhé?”
Các bạn học lập tức nâng ly rượu mời anh ta, lời nói đầy vẻ lấy lòng.
Đúng lúc này, cũng có người hỏi Hồ Thanh Mặc.
“Nói ra cũng không biết bạn trai cậu làm ở đâu nhỉ?”
Hồ Thanh Mặc cũng tự hào nói: “Đây là bạn trai tôi – Giang Dân, anh ấy giỏi lắm, bố mẹ mở công ty thép lớn nhất khu vực Hán Trung, kho vũ khí đạn dược cũng phải tìm đến để chế tạo vật liệu, hơn nữa bạn trai tôi cũng quen người của quân đội”.
Những người khác nghe thấy thế thì càng khâm phục Giang Dân hơn.
Lại nhao nhao nâng ly, kéo bọn họ lại tán phét, hy vọng có thể để lại ấn tượng tốt.
Qua ba vòng rượu, cả phòng bao bắt đầu bật nhạc ầm ĩ, ánh đèn cũng trở nên hơi tối.
Lúc này, Tưởng Đào cố ý kéo Trương Vũ, hỏi: “Bây giờ làm sao đây? Hình như Khương Vy Nhan không có hứng với tôi, trước đó chúng ta đã nói rồi, nếu cậu giúp tôi theo đuổi được cô ấy, tôi sẽ tặng cậu một chiếc xe sang”.
“Cậu sợ gì chứ? Lẽ nào cậu còn sợ không bằng được tên vô dụng như Tiêu Chính Văn sao? Lát nữa tôi sẽ khuyên cậu ấy, cậu nghĩ cách tách tên Tiêu Chính Văn kia đi”, Trương Vũ nói.
“Tách Tiêu Chính Văn đi? Tôi nghĩ đã… có rồi!”
Tưởng Đào lập tức nảy ra một kế, lập tức gọi điện cho cậu anh ta.
“Cậu ơi, cháu nghe nói cậu quen người của xã hội đen, có thể cho cháu mượn mấy người dùng không?”
“Khương Vy Nhan, mình có chuyện muốn nói với cậu”, Trương Vũ gọi Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn, nói với anh: “Anh tự chơi một lúc nhé, em nói chuyện với bạn một lúc”.
Sau đó, Trương Vũ kéo Khương Vy Nhan đến một góc, hỏi: “Rốt cuộc cậu làm sao thế? Sao lại lấy loại người đấy chứ? Chẳng phải trước kia anh ta làm nhục cậu sao?”
“Trương Vũ, anh ấy là chồng mình, mình không muốn cậu nói anh ấy như vậy”, Khương Vy Nhan khó chịu nói.
“Mình chỉ tò mò rốt cuộc anh ta đã chuốc bùa mê thuốc lú gì mà cậu lại mê anh ta như điếu đổ vậy?”
Trương Vũ nói đầy vẻ bất mãn.
Khương Vy Nhan nhíu mày, giải thích: “Không, cậu hiểu lầm chồng mình rồi, thực ra anh ấy là…”
Trương Vũ cắt ngang lời cô, khuyên nhủ: “Được rồi, anh ta là cái gì chứ? Mình cảm thấy cậu mau chóng ly hôn với anh ta đi, chồng cậu đúng là đồ vô dụng, nếu cậu gặp được người tốt hơn thì sẽ nhanh chóng quên anh ta thôi”.
“Không phải đâu, cậu hiểu lầm anh ấy rồi, thực ra chồng mình là Bắc Lương…”
Khương Vy Nhan mở miệng định giải thích.
“Mình nói thật với cậu, mình thấy Tưởng Đào rất tốt, không những có tiền mà còn rất yêu cậu, cậu ấy đã theo đuổi cậu bao nhiêu năm như vậy, nếu là người phụ nữ khác thì đã xiêu lòng từ lâu rồi”.
Trương Vũ vẫn đang cố gắng vì chiếc xe thể thao của cô ta, không thèm nghe Khương Vy Nhan nói.
Còn lúc này, Tưởng Đào đã nghĩ ra một mưu kế hay.
Anh ta quyết định mượn mấy người anh em ở chỗ cậu mình, cố ý đến đây phá đám dọa nạt những người khác.
Loại vô dụng nhát gan như Tiêu Chính Văn, chắc chắn sẽ bỏ chạy hoặc nhận thua đầu tiên.
Hơn nữa, anh ta cũng đã nói trước với đám côn đồ kia, đến lúc đó bảo bọn họ cố ý gây rắc rối với Khương Vy Nhan, đánh Tiêu Chính Văn một trận nhớ đời, sau đó anh ta sẽ nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Đến lúc đó, không những có thể khiến Khương Vy Nhan nhìn thấy sự vô dụng của Tiêu Chính Văn.
Mà còn có thể thấy được sự anh dũng của anh ta, coi anh ta là người hùng trong lòng cô.
Tưởng Đào nghĩ đến đây, không nhịn được bật cười, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Khương Vy Nhan chủ động nhào vào lòng mình.
“Rầm!”
Cửa phòng bao bị người ta đá ra, mấy tên côn đồ tay cầm gậy sắt bước vào.