Diệp Phàm phấn khích sáp lại gần.
Bây giờ cả nhà họ Diệp đều không muốn thấy anh ta, dĩ nhiên anh ta cũng biết rõ nhưng anh ta lại không có ác cảm gì với điều này, dù sao từ trước đến giờ mình đều không thể gánh vác trách nhiệm của một người thừa kế gia chủ nên có.
Ngược lại là Diệp Thiên Thiên, không chỉ có tư chất hơn người mà còn có cách giao thiệp lợi hại, cho dù mưu mô hay thủ đoạn đều vượt xa người đồng trang lứa.
Để cô ta tiếp nhận nhà họ Diệp thật ra cũng là một lựa chọn khá tốt.
“Diệp Phàm, tôi nghe nói hôm qua cậu bị cao thủ nhà họ Lý đuổi giết, trên đường may mắn được một vị tiền bối cứu giúp, nhà họ Diệp chúng ta không phải là người không hiểu lễ nghĩa, hôm nay tôi đến là muốn đại diện cho nhà họ Diệp cảm ơn vị tiền bối đó”.
“Làm phiền cậu dẫn đường cho tôi đến gặp vị tiền bối đó”.
Diệp Thiên Thiên giả vờ tỏ ra cung kính nhìn xung quanh.
“Chị à, vị tiền bối đó đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, hơn nữa dù anh ấy có ở trong nhà cũng chưa chắc sẽ gặp chị”, Diệp Phàm khó xử giải thích.
Quả nhiên!
Sắc mặt Diệp Thiên Thiên thay đổi, giọng trở nên lạnh lùng: “Được rồi! Diệp Phàm, lần sau trước khi cậu nói dối có thể học chút kỹ thuật được không?”
“Đã nhiều năm rồi tại sao trong nhà không muốn gặp cậu, lẽ nào bản thân cậu không hiểu sao? Cậu nghĩ dựa vào mấy câu lừa lọc của cậu thì người lớn trong nhà sẽ trông chờ vào cậu sao?”
“Nói thật cho cậu biết, sau khi ông nội nghe nói cậu được một vị tiền bối cứu giúp cũng đã đập vỡ tách trà rồi”.
Diệp Thiên Thiên bất mãn nói.
“Chị, tôi nói đều là thật, không tin chị xem vết thương trên người tôi vẫn…”
“Câm miệng!”
Không để Diệp Phàm nói hết câu, Diệp Thiên Thiên quát lớn ngắt lời: “Diệp Phàm, tôi không muốn biết vết thương trên người cậu là sao, kết thúc màn kịch này ở đây đi”.
“Còn nữa, tôi muốn nhắc cậu, Hạo Thiên đã chết vài trăm năm trước rồi, hiểu chưa?”
“Dù anh ta là bạn thân của cậu nhưng cũng không đáng dâng mạng vì anh ta, càng không thể liên lụy nhà họ Diệp chỉ vị một người chết”.
“Bây giờ trong âm phủ, Tả Bạch Đào đã là người mà chỉ cần sờ vào đã bỏng tay cậu nghĩ cậu còn có hội trả thù cho Hạo Thiên sao? Đừng nói là cậu, dù là nhà họ Diệp cũng không dám tùy tiện có ý đồ gì với Tả Phượng Kiều”.
Diệp Thiên Thiên không kiên nhẫn quở trách.
Diệp Phàm siết chặt nắm đấm cắn răng nói: “Chị! Hạo Thiên chết không minh bạch, em…”
“Tiểu Phàm, có vài việc không thể thay đổi, huống gì người chết không thể sống lại. Hơn nữa cậu cũng nên suy nghĩ cho nhà họ Diệp đi, đừng gây thêm rắc rối nữa”, Diệp Thiên Thiên bất lực than thở.
“Đây là việc của tôi, sẽ không liên lụy đến nhà họ Diệp” vẻ mặt Diệp Phàm bỗng trở nên kiên quyết.
“Tiểu Phàm, ngay cả nhà họ Tần cũng buông bỏ, cậu còn gì không buông được chứ? Hơn nữa với thực lực hiện giờ của cậu thì có thể làm được gì? Cậu biết bây giờ Tả Phượng Kiều đang ở cảnh giới nào không?”
“Dù cậu là cảnh giới Đại Đế cũng không phải là kẻ thù đánh với cô ta chứ đừng nói cậu chỉ là cảnh giới Nhân Hoàng cấp một. Lẽ nào cậu nhất quyết phải kéo nhà họ Diệp vào chung với nhà họ Tả, nhất quyết khiến nhà họ Diệp không có nơi dung thân mới hài lòng sao?”
Diệp Thiên Thiên hỏi.