Tần Vương khẽ híp mắt nói: “Không chỉ có hai người phải chết, ngay cả đứa cháu bị đưa vào Thiên Tử Các cùng với mấy người cũng phải chết thảm ở nơi này!”
Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc nghe vậy thì phá lên cười, nói: “Chúng tôi phò tá tiên vương cả đời, gia sản mất trắng, hiện chẳng còn lại gì trong tay, nếu như nói thật sự muốn hai người chúng tôi hi sinh không tiếc máu xương, hai người bọn tôi tuyệt đối không nhíu mày chần chừ dù chỉ một chút!”
“Tần Vương, muốn ăn thịt thì phải há miệng ra, muốn uống máu thì cầm dao tới đây mà chém này!”
Tần Hán Quốc vỗ ngực, không mảy may sợ hãi.
Tần Vương trợn tròn hai mắt, nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt sắc lạnh.
Mặc dù bọn họ không có quyền, nhưng lại đại diện cho quan chức lão làng của đám đông và không hổ thẹn với cháu mình!
“Người đâu!”
Tần Vương gầm lên một tiếng ra ngoài cửa.
Bốn cảnh vệ quân bước nhanh vào bên trong đại điện.
“Kéo hai lão già ngu dốt này lên đại điện cho tôi! Đánh gãy hai chân của bọn họ trước, xem bọn họ có còn cứng miệng được nữa hay không?”
“Rõ!”
Mấy cảnh vệ quân lập tức xông vào dẫn Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc lên đại điện.
“Chờ đã!”
Thiên Tử đột nhiên xua tay nói: “Tần Vương, nếu như ông đã muốn vị trí Thiên Tử, với cục diện như hiện giờ, tôi e rằng cũng không còn lựa chọn nào khác, nhưng xin Tần Vương đừng làm trung thần của Hoa Quốc bị thương, nếu không sẽ khiến cho các quan chức khác đau lòng!”
“Ha ha!”
Tần Vương ngửa mặt cười lớn: “Thế các lão Âu Dương thì sao? Ông ta đáng chết à? Tiêu Chính Văn nữa? Không phải cũng bị cậu đuổi đi rồi ư?”
“Bây giờ mới thấy hối hận thì cũng đã muộn rồi!”
Sau đó, Tần Vương lại chỉ tay vào Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long, nói: “Đáng tiếc là tới tận bây giờ hai lão già ngu dốt này vẫn bị cậu và Tiêu Chính Văn che mắt, mấy người hát bè cho nhau quả thực cứ y như thật!”
“Đáng tiếc là chỉ có thể lừa dối lũ dốt nát này chứ làm sao qua mắt được tôi!”
Nghe thấy lời này, Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long cũng vô cùng kinh ngạc.
Những chuyện bên trong, Long Thất đã nói lại đại khái với hai người họ từ lâu.
Chỉ là Long Thất cũng chỉ dựa vào phỏng đoán của mình, không hề nói chi tiết.
Tuy nhiên Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc đã không còn quan tâm tới những thứ này nữa!
Lúc này, bọn họ chỉ muốn bảo vệ cho Thiên Tử, chỉ muốn dựa vào nhiệt huyết của mình để đấu một trận sống còn!