Chương 444: Lấy anh nhé?
Ầm!
Một câu nói, khiến cả võ đường như có tiếng sấm vang rền!
Chiêu mộ?
Mười mấy đại biểu võ giả đang đứng xung quanh đều ngẩn ra, bàn tán ầm ĩ!
Ô Vĩnh Bình là người đầu tiên nhảy ra, hét lên: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Đánh đường chủ Hàn bị thương thành dạng này, còn định dìm giới võ thuật tỉnh ta vào vòng xoáy của dư luận. Vậy mà các người còn muốn chiêu mộ người như vậy?”
“Đúng vậy, đường chủ Đường, làm thế khác nào tát thẳng vào mặt giới võ thuật tỉnh chúng ta chứ?”
“Tôi không đồng ý cho cậu ta vào!”
“Một thằng ở rể nhà họ Khương Tu Hà nhỏ nhoi, có tư cách gì mà được chiêu mộ vào giới võ thuật tỉnh?”
Đối mặt với sự phản đối hung hãn của mười mấy người này, Đường Ngọc Sơn chỉ cười nhạt, quay sang nhìn Hà Lão bên cạnh, nói: “Hà Lão, cụ thấy thế nào?”
Lúc này Hà Lão mới chậm rãi đặt chén trà xuống, nhìn về phía Đường Ngọc Sơn, cười nói: “Tiểu Đường, đừng nói là cậu muốn cho Tiêu Chính Văn này tham gia đại hội võ thuật Lục Thành cùng chúng ta vào tháng sau đấy nhé?”
Đường Ngọc Sơn bật cười, nói: “Chả giấu được cụ chuyện gì cả”.
Hà Lão lạnh nhạt gật đầu, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.
Sau đó Hà Lão khẽ ho một tiếng, đám người ồn ào xung quanh cũng trở nên yên lặng.
“Đường chủ Đường đã có quyết định như vậy thì làm theo thôi. Ở độ tuổi này mà có được thực lực như vậy quả nhiên là người tài. Giới võ thuật tỉnh ta cũng nên khoan dung mới đúng. Chúng ta chiêu mộ những người trẻ tuổi này, cũng chính là một cách tăng thêm nhiệt huyết và sức sống cho giới võ thuật tỉnh ta. Chúng tôi đều có tuổi rồi, không thể nhìn sự phát triển của giới võ thuật bằng con mắt già nua này được”.
“Theo tin tức mà tôi nhận được, sự phát triển của giới võ thuật các thành phố xung quanh đã thu hút không ít những nhân tài mới. Đương nhiên, giới võ thuật tỉnh chúng ta cũng không thể cứ bảo thủ không chịu thay đổi. Cùng với sự đi lên của thời đại mới, chúng ta phải tìm kiếm những cơ hội phát triển mới”.
“Tiểu Đường, cậu bố trí đi”.
Dứt lời, cụ ta chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Vừa đi được hai bước, cụ ta đột nhiên dừng lại, nói: “Đại hội võ thuật Lục Thành vào tháng tới, nếu có thể chiêu mộ được Tiêu Chính Văn đó tham gia thì báo danh luôn cho cậu ta đi”.
“Vâng, Hà Lão”.
Đường Ngọc Sơn cung kính chắp tay nói, tiễn nhìn Hà Lão rời đi.
Mãi đến khi Hà Lão đi rồi, trong võ đường mới vang lên tiếng bàn tán ầm ĩ!
“Chuyện quái gì đây? Thật sự muốn chiêu mộ tên ở rể Tiêu Chính Văn đó sao?”
“Chịu chết! Hà Lão già rồi hay gì? Sao lại đồng ý cơ chứ…”
“Haizz, chẳng lẽ giới võ thuật ở tỉnh chúng ta lại yếu như vậy sao? Còn phải phải mời thêm người ngoài là thằng ở rể Tu Hà để trợ giúp?”
Nhiều người vẫn giữ nguyên định kiến, tỏ ra e dè khi thấy Tiêu Chính Văn được chiêu mộ vào giới võ thuật tỉnh.
Vì đối với họ mà nói, đây không phải là chuyện tốt gì cho cam!
Hơn nữa, dân địa phương chắc chắn bài ngoại!
Nhất là Ô Vĩnh Bình, ông ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Ngọc Sơn, giọng nói không chút cảm xúc: “Đường Ngọc Sơn, ông mưu trí thật đấy! Vậy tôi sẽ chờ xem, tên Tiêu Chính Văn mà ông để ý có thể đại diện cho võ thuật tỉnh chúng ta hay không, có giành được thứ hạng tốt trong đại hội võ thuật Lục Thành hay không?”
“Chúng ta đi!”
Dứt lời, Ô Vĩnh Bình xua tay, dẫn người rời đi!
Đường Ngọc Sơn nhìn đám người rời đi, bên cạnh vẫn còn một nam một nữ đang ngồi, là hai vị tông sư của giới võ thuật tỉnh.
“Đường Ngọc Sơn, ông có chắc thằng nhóc đó có thể đại diện cho giới võ thuật tỉnh ta, đạt thành tích tốt trong đại hội võ thuật Lục Thành không?”
Một người phụ nữ trung niên, mặc bộ đồ thời Đường màu đỏ, dáng người cao gầy, làn da được chăm sóc rất tốt, khuôn mặt hơi lạnh lùng.
Đường Ngọc Sơn quay đầu lại nói với người phụ nữ trung niên: “Đường chủ Hoắc, bà cho rằng những người trong giới võ thuật tỉnh hiện giờ như chúng ta có thể đạt được thành tích tốt trong đại hội võ thuật Lục Thành sao? Giới võ thuật tỉnh ngày nay đã hữu danh vô thực. Bà nhìn những người vừa rồi đi, có ai là không tham gia vì lợi ích của bản thân chứ? Đã có lúc nào bọn họ quan tâm đến sự phát triển của giới võ thuật tỉnh chưa? Nếu vậy, tại sao chúng ta không tìm một người khác biệt, nói không chừng còn mang đến phong cách khác người?”
Vẻ mặt đường chủ Hoắc nghiêm túc, lông mày lá liễu hơi nhíu lại, đôi môi đỏ mọng mở miệng nói: “Đường Ngọc Sơn, ông không lo đến lúc đó cậu ta thất bại, ông không thể giữ được vị trí hội trưởng hiệp hội này nữa sao?”
Đường Ngọc Sơn cười nói: “Có mỗi cái chức hội trưởng hiệp hội thôi mà, ai muốn làm thì làm”.
Đường chủ Hoắc khẽ gật đầu, nói: “Hi vọng ông sẽ không làm chúng tôi thất vọng, không làm giới võ thuật tỉnh thất vọng”.
Dứt lời, mấy người họ cùng rời đi.
Đường Ngọc Sơn đứng ở võ đường, đằng sau còn có một người.
Đó là Trương Lập Thiết của võ đường nhà họ Trương, một trong tứ đại tông sư của giới võ thuật tỉnh ngày nay.
“Ông Đường, hành động này của ông mạo hiểm quá. Ô Vĩnh Bình không dễ đối phó đâu. Phía sau ông ta, còn có nhà họ Viên chống đỡ”, vừa nói, ánh mắt Trương Lập Thiết lập tức tràn đầy lạnh lùng.
Đường Ngọc Sơn cười nói: “Tôi biết, nên tôi mới làm vậy”.
…
Mà bên này, sau khi Hà Lão rời võ đường dưới lòng đất, cụ ta quay trở lại xe của mình.
Trong xe, cô gái trẻ Hà Linh Nhi hỏi: “Ông ơi, Tiêu Chính Văn mà ông nhắc đến có phải có thực lực rất mạnh không?”
Hà Lão bật cười, nói: “Con nhóc này, sao thế, trong lòng vẫn không phục à?”
Hà Linh Nhi bĩu môi, tỏ vẻ kiêu ngạo, nói: “Đâu ạ, cháu chỉ tò mò về anh ta thôi. Nghe các ông nói, anh ta có vẻ như mới khoảng hai mươi tuổi, vậy mà đã có thực lực quân vương địa cấp ba sao rồi ạ? ”
Cụ ta gật đầu, nói: “Đúng vậy, giang sơn ắt có người tài, cậu ta còn trẻ như vậy đã có được thực lực mạnh kinh người, không thể xem thường! Người như vậy nhất định không phải là một tồn tại vô danh! Thằng Đường Ngọc Sơn kia đang nghĩ cái gì, ông đây biết hết”.
“Ông nội, ý của ông là Tiêu Chính Văn có thân phận khác thường?”
Hà Linh Nhi nghi ngờ hỏi, chớp chớp đôi mắt to.
Hà Lão nhìn thấu nhưng không nói thật, cụ ta mỉm cười, nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, đến lúc đó cháu sẽ biết”.
Dứt lời, xe nổ máy, lao vào màn đêm.
Tại Tu Hà.
Trong sân nhỏ.
Khương Vy Nhan đang quan sát Tiêu Chính Văn thật kĩ.
Tiêu Chính Văn ngồi đó với vẻ mặt đau khổ, tủi thân.
“Nói đi, có phải anh đang giấu em chuyện gì không?”
Khương Vy Nhan khoanh hai tay trước ngực, hất cằm, mang theo khí chất của nữ chủ nhân.
Tiêu Chính Văn nhìn ngang nhìn dọc, cười ha ha, nói: “Vợ ơi, anh thật sự không giấu em chuyện gì cả. Anh không phải lính xuất ngũ, trước kia anh từng là sĩ quan chỉ dạy võ thuật trong quân đội. Phải đối phó với đám người đó nên thân thủ mới tốt như vậy”.
“Đơn giản vậy thôi?”
Khương Vy Nhan đã rút kinh nghiệm nên tiếp tục hỏi, cái nhìn đầy sắc bén.
“Ừ, đơn giản vậy thôi”.
Tiêu Chính Văn vội vàng đứng dậy, kéo Khương Vy Nhan ngồi xuống, bóp vai cô, nói: “Đúng rồi, vài ngày nữa là tới đám cưới của chúng ta, em có kế hoạch gì?”
Khương Vy Nhan nghe thấy vậy, gương mặt cô thoáng qua vẻ vui mừng, kích động, sau đó lại trở nên cô đơn, nói: “Tiêu Chính Văn, hay là, chúng ta đừng làm nữa…”
“Không làm nữa? Tại sao?”, Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.
Khương Vy Nhan nói một cách ngượng ngịu: “Em lo, kết hôn cùng ngày với chị Mỹ Nghiên, chúng ta sẽ trở thành trò cười mất…”
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn bước đến chỗ Khương Vy Nhan, ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cười nhẹ: “Vy Nhan, tin anh, anh nhất định sẽ khiến em trở thành cô dâu hạnh phúc và xinh đẹp nhất thế gian này. Mặc dù, chúng ta đã ở bên nhau chưa đầy ba tháng, nhưng anh, Tiêu Chính Văn, thề với trời, mỗi ngày trong tương lai, anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ con gái của chúng ta. Nơi nào có em, nơi đó là nhà của Tiêu Chính Văn anh”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn quỳ một gối xuống, nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Khương Vy Nhan, lấy ra một chiếc nhẫn, chậm rãi luồn vào ngón tay cô, nói: “Gả cho anh, em nhé?”
Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn mà nước mắt lưng tròng, gật đầu đáp: “Vâng!”