"Hai người các anh không muốn sống nữa hả? Còn không mau trốn đi!", người đàn ông trẻ tuổi quay đầu nhìn về phía hai người Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào, lần nữa hét lớn.
"Soạt!"
Một luồng ánh sáng màu bạc lóe lên, bầu trời cứ như bị xé thành một lỗ hổng lớn, khí tức cuồng bạo ập đến!
Từ bên trong khí tức hỗn loạn ở đằng xa, Tiêu Chính Văn không khó có thể đánh giá được rằng, phía trước đang có người hỗn chiến!
"Thật sự là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, có được lại chẳng tốn chút công!", khóe miệng Tiêu Chính Văn hơi cong lên, nở một nụ cười.
Quả nhiên, phía trước ngoài trăm dặm, mấy chục người đàn ông trẻ tuổi đang điên cuồng tiến đánh Tuyệt Thiên Quan!
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Võ Anh Hào chỉ vào những người đàn ông trẻ tuổi phía trước Tuyệt Thiên Quan kia nói.
"Nói nhảm, đương nhiên là đang tấn công Tuyệt Thiên Quan rồi, người dẫn đầu chính là Vô Cực Tử của giới Thương Lan!”, người đàn ông trẻ tuổi chỉ tay về phía trước đám người nói.
Nếu là bình thường, những thiên tài tiến vào hành lang thời không, tuyệt sẽ không miễn cưỡng tiến đánh thành trì, dù sao vị thành chủ của tòa thành đó cũng là một chúa tể.
Nhưng Vô Cực Tử hết lần này tới lần khác muốn lội ngược dòng, vừa mới đi vào hành lang thời không đã dẫn đầu khởi xướng tấn công Tuyệt Thiên Quan!
"Vô Cực Tử? Hắn dám tiến đánh Quan Thành ư?" Võ Anh Hào đầy vẻ trêu đùa cười nói.
Quan Thành không giống như những thành trì phổ thông khác, không nói đến lực phòng ngự kiên cố, thực lực phòng giữ trong thành còn mạnh mẽ hơn.
"Có gì mà không dám chứ? Chẳng lẽ các người chưa nghe nói đến sư huynh Vô Cực Tử của giới Thương Lan tôi sao?", người đàn ông trẻ tuổi nhìn Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt như nhìn kẻ nhà quê.
"Quả thực là chưa nghe nói đến!" hai người Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn bèn nhìn nhau cười.
"Vô Cực Tử sư huynh là người đứng đầu của thế hệ trẻ tuổi nhất bên trong giới Thương Lan bọn ta!", người đàn ông trẻ tuổi ngạo nghễ nói.
"Vậy so với Hồng Ấn hoặc Dạ Ma Thiên, thực lực của hắn ta như thế nào?" Võ Anh Hào mỉm cười hỏi.
"Phi! Chỉ dựa vào hai người bọn họ ư? Chắc là vừa nghe thấy danh hiệu sư huynh Vô Cực Tử, đã co giò chạy mất dép rồi !" người đàn ông trẻ tuổi quệt miệng, cao ngạo vô cùng nói.
Cứ như thể hắn ta chính là bản nhân Vô Cực Tử không bằng.
Giờ này khắc này, xung quanh đã tụ tập được không ít người, hơn nữa tuyệt đại đa số những người này đều có thực lực không kém hơn mấy người Vạn Phong.
Những người này sau khi nghe xong lời nói của người đàn ông trẻ tuổi kia cũng nhao nhao gật đầu, hiển nhiên, bọn họ cũng vô cùng tán đồng những gì người đàn ông trẻ tuổi nói.
Cùng với một luồng ánh sáng màu bạc từ trên trời chiếu rọi, lại có mấy người gia nhập chiến đoàn!