Đông Phương Viêm nhíu mày lạnh lùng nhìn Khương Vy Nhan nói: “Cô Khương, cô đang xúc phạm nhà họ Đông Phương chúng tôi đấy à?”
Nhà họ Đông Phương?
Khương Vy Nhan có cảm giác mấy chữ này hơi quen tai.
Hả?
Trong đầu cô lập tức thoáng qua một loạt cái tên, mặc dù không biết những người này là ai nhưng cô biết rõ họ đều là những kẻ đối địch với chồng mình.
“Anh Đông Phương, cuộc đàm phán hôm nay rất vui vẻ, tôi có việc phải đi trước, không nói chuyện với anh nữa”.
Khương Vy Nhan nhận ra mình có thể đã rơi vào bẫy của đối phương.
Khi Khương Vy Nhan đang đứng lên thì Đông Phương Viêm bỗng bước đến nắm lấy vai cô.
“Muốn đi à? Hôm nay cô đừng hòng rời khỏi đây”.
Mặc dù Khương Vy Nhan biết cách thoát khỏi bàn tay đó nhưng hiện giờ vì đang mang thai nên cô không khác gì người bình thường, đâu thể thoát ra móng vuốt của Đông Phương Viêm dễ dàng được.
“Bộp!”
Đông Phương Viêm kéo bả vai Khương Vy Nhan ấn cô ngồi lên ghế.
“Anh Đông Phương, anh làm thế là có ý gì?”
Thấy cảnh tượng này, ánh mắt Lý Quốc Hào thoáng qua vẻ đắc ý, sau đó ông ta đứng dậy giả vờ làm người tốt.
“Cút sang một bên!”
Đông Phương Viêm cởi bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang của mình xuống, hung dữ hét lên một tiếng.
Đồng thời hắn đấm một cú lên mặt Lý Quốc Hào khiến ông ta văng ra hơn hai mét, sau đó đập mạnh người xuống đất rồi ngất tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Khương Vy Nhan không khỏi sửng sốt, lẽ nào Lý Quốc Hào không hề biết chuyện này?
Thật ra mọi chuyện đều do Đông Phương Viêm lên kế hoạch.
Nếu bị Khương Vy Nhan phát hiện hoặc Khương Vy Nhan kiên quyết không làm theo, trong trường hợp muốn mạnh tay với cô, để phòng ngừa chuyện bất ngờ ngoài ý muốn thì Lý Quốc Hào và Đông Phương Viêm phải diễn một màn khổ nhục kế.
Phải chuẩn bị thật hoàn hảo cho bước tiếp theo.
Nhưng Lý Quốc Hào không ngờ, Đông Phương Viêm lại ra tay đánh ông ta.
Phải biết rằng, Đông Phương Viêm không phải là một cậu ấm vô dụng, hắn lớn lên ở võ tông, mới hai mươi mấy tuổi đã đạt đến cảnh giới tông sư.
Tông sư hai mươi mấy tuổi nếu so với tông môn bình thường thì cũng là một nhân tài hiếm thấy.
“Anh… anh buông tôi ra ngay, nếu không Tiêu Chính Văn sẽ không tha cho anh”.
Sắc mặt Khương Vy Nhan trắng bệch hét lớn.
“Tiêu Chính Văn?”
Đông Phương Viêm không khỏi bật cười.
“Bây giờ hắn đang rất bận, chắc cô còn nhớ hai lãnh đạo cấp cao đã chết của công ty các cô nhỉ? Không biết Tiêu Chính Văn từ đâu thuê được một đám người ráo riết điều tra đám sát thủ mà ông đây sai đến”.
“Nếu hắn đã có hứng thú với đám sát thủ này thì ông đây sẽ ban ơn cho hắn, hiện giờ chắc hẳn Tiêu Chính Văn đã chết rồi, ha ha…”
Đông Phương Viêm ngạo nghễ bật cười thành tiếng.
Chủ soái Bắc Lương?
Trước mặt binh đoàn lính đánh thuê đó thì vua Bắc Lương chả là cái đếch gì cả.
Đông Phương Viêm tính toán chuẩn xác Tiêu Chính Văn không có thời gian để ý đến bên Khương Vy Nhan nên mới thiết kế cái bẫy tối nay.
“Anh… anh nói bậy!”
Khương Vy Nhan siết chặt nắm đấm ngẩng đầu lên tức giận nhìn Đông Phương Viêm nói: “Chồng tôi nhất định sẽ bình an vô sự! Người… nhà họ Đông Phương các anh sẽ không được chết tử tế!”
Đông Phương Viêm nghe thế thì bật cười, lắc ngón tay nói: “Mắng đi, cô có thể tha hồ mắng chửi, thậm chí có thể nguyền rủa nhà họ Đông Phương bọn tôi cũng được, tiếc là nếu mấy thứ này có tác dụng thì còn cần đao kiếm làm gì nữa?”
“Cho dù Tiêu Chính Văn sống hay chết thì tối nay cô cũng chạy không thoát. Còn nữa, dù Tiêu Chính Văn có chết thì ông đây cũng phải cắm lên đầu hắn một cái sừng!”
“Nhìn thấy đó là gì rồi chứ?”
Đông Phương Viêm tàn bạo túm lấy tóc Khương Vy Nhan chỉ về góc bên trái phòng bao.