Chương 332: Hét giá (1)
Dứt lời, anh véo mũi Na Na, nói: “Đi nào, bố đưa con đi học”.
Còn ở bên này, sau khi rời khỏi nhà, sự ngại ngùng và sắc đỏ ửng trên khuôn mặt Khương Vy Nhan dần biến mất, thay vào đó là cảm giác nguy hiểm.
Cô cũng là phụ nữ, khó khăn lắm mới chờ được Tiêu Chính Văn trở về, khó khăn lắm mới sống cùng anh, dần nảy sinh tình cảm.
Cô không muốn tình cảm này xuất hiện người thứ ba nhanh như vậy…
Đỗ Tình Tuyết là một người phụ nữ xuất sắc, giỏi giang hơn cô gấp mấy trăm lần, cô thực sự có thể giữ được trái tim Tiêu Chính Văn sao?
Tình cảm giữa cô và Tiêu Chính Văn thực sự sâu sắc lắm sao?
Nếu như không có Na Na thì Tiêu Chính Văn có yêu cô đến vậy không?
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Khương Vy Nhan nhận được điện thoại của nhà máy, liền vội vàng gọi taxi đi.
Còn ở bên này, sau khi đưa Na Na đến trường, Tiêu Chính Văn liền đến thẳng tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà.
Đỗ Tình Tuyết đã chuẩn bị xong, dẫn theo Tiêu Chính Văn và các nhân viên công ty đến thôn Tiểu Nam.
Lúc này, đã có năm mươi, sáu mươi người dân của thôn Tiểu Nam tụ tập, giơ băng rôn, chặn đường vào thôn.
Trên băng rôn viết dòng chữ bằng máu gà: Gian thương vô lương tâm! Hãm hại người dân! Cưỡng chế tháo dỡ thôn Tiểu Nam!
Bị bốn năm tên du côn xúi giục, những người dân này giơ cao cuốc và xẻng sắt trong tay, không ngừng la hét, thậm chí còn mời một số phóng viên và truyền thông đến.
Đây chính là tin hot trong mắt đám truyền thông, bọn họ không quan tâm đến sự thật, chỉ cần là chuyện có điểm nóng là có thể dấy lên dư luận ầm ĩ trên mạng.
Dù gì thì cư dân mạng bây giờ cũng rất dễ bị lừa và bị dắt mũi.
Hơn nữa lại còn là đề tài khiến người dân Hoa Quốc vô cùng căm ghét như cưỡng chế tháo dỡ di dời này, chắc chắn có thể lên top tìm kiếm.
Đúng lúc này, Đỗ Tình Tuyết và Tiêu Chính Văn xuống xe, sắc mặt Đỗ Tình Tuyết rất khó coi.
Một giám đốc phụ trách ở hiện trường thấy Đỗ Tình Tuyết mặc vest trắng, đi giày cao gót bước tới, liền tiến lên đón, mặt đầy mồ hôi, nói: “Tổng giám đốc Đỗ, sao cô lại đến đây?”
Đỗ Tình Tuyết lạnh lùng nhìn người dân đang kích động, chất vấn: “Tôi không đến các anh có giải quyết được chuyện này không?”
Giám đốc kia trán rịn mồ hôi lạnh, cúi người giải thích: “Tổng giám đốc Đỗ, thực sự là tôi cũng bó tay rồi, đám điêu dân này gây sự căng quá! Còn tìm cả truyền thông và phóng viên tới nữa! Nhất là mấy tên du côn kia, đúng là lũ vô lại! Hôm qua còn đòi đưa thêm mỗi nhà năm trăm nghìn tệ, hôm nay đã đòi lên một triệu tệ! Còn nói, nếu không đưa tiền thì kiên quyết không tháo dỡ di dời! Nếu như đội thi công của chúng ta mà dám bước vào nửa mét, bọn họ sẽ đâm đầu vào tường chết luôn ở đây! Họ muốn gây chuyện thật lớn!”
Đỗ Tình Tuyết nghe giám đốc kia nói xong, cũng tỏ vẻ đau đầu, nhưng vẫn quở trách: “Đừng mở miệng là điêu dân! Bọn họ là người dân của Hoa Quốc! Nếu cánh truyền thông nghe thấy câu này thì chúng ta phải làm sao?”
Tên giám đốc kia cũng tự biết mình lỡ lời, lập tức sửa lời, cười nói: “Phải phải phải, tổng giám đốc Đỗ nói đúng, tôi tức quá nên không nghĩ gì cả”.
Sau đó, Đỗ Tình Tuyết dẫn người bước tới, vừa tìm hiểu tình hình vừa giải thích với người dân.
Tiêu Chính Văn đứng ở bên cạnh, lặng lẽ quan sát, chuyện này không liên quan đến anh, anh chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho Đỗ Tình Tuyết.
Bởi vì người dân ở đây hung hãn, nên suy nghĩ đến vấn đề an toàn, Đỗ Tình Tuyết mới bảo anh tới.
Nhưng Tiêu Chính Văn biết, chuyện tháo dỡ di dời Đỗ Tình Tuyết đã làm rất ổn thỏa, cô ta còn nhượng bộ, cho mỗi nhà thêm ba trăm nghìn tệ.
Nhưng mấy tên du côn đầu têu gây sự lại được voi đòi tiên.
Nhìn là biết có cao nhân đứng sau sai khiến.
Nếu không, chỉ dựa vào mấy tên du côn này, sao có thể nghĩ ra việc tìm truyền thông và phóng viên đến, còn giăng cả băng rôn, có người thậm chí còn mặc áo tang!
Đây là chuẩn bị để “lấy cái chết tỏ thái độ” mà!
Đỗ Tình Tuyết cao giọng nói: “Mọi người yên lặng nào, chúng tôi đã nghe được kháng nghị của mọi người rồi. Hiện giờ chúng tôi đang tháo dỡ di dời một cách hợp lý hợp pháp, đền bù cho mọi người theo đúng tiêu chuẩn chính sách tháo dỡ di dời của Tu Hà. Hơn nữa, hôm qua chúng tôi đã đồng ý đưa thêm cho mỗi nhà ba trăm nghìn tệ. Đây là nhượng bộ lớn nhất của tập đoàn Đỗ Thị chúng tôi rồi! Hôm nay, mọi người lại đòi một triệu, đây là hét giá, là hành vi vô đạo đức, không hợp pháp! Nếu hôm nay có mặt cả truyền thông và các phóng viên, thì chúng tôi cũng đưa cho mọi người xem tài liệu chúng tôi có được và tiêu chuẩn đền bù! Công ty chúng tôi không hề hãm hại người dân!”
Không thể không nói, Đỗ Tình Tuyết làm việc rất thông minh, chỉ mấy câu đã giải quyết được tình cảnh bất lợi hiện giờ.