“Tôi nghe nói người phụ nữ này không tầm thường, là người đỉnh cấp nhất trong đám giới trẻ ở âm phủ”.
“Theo trưởng lão tông môn bọn tôi nói Tả Phượng Kiều đã là cao thủ Thiên Cảnh cấp ba rồi, Tiêu Chính Văn mới vừa bước vào Thiên Cảnh, muốn đột phá hai cấp trong một tháng không phải là chuyện đùa”.
Chỉ chớp nhoáng khắp nơi đều đang bàn luận về cuộc chiến của Tiêu Chính Văn và Tả Phượng Kiều, hơn nữa bây giờ Tả Phượng Kiều không chỉ cực kỳ nổi tiếng ở âm phủ mà vì một chiêu đánh văng Elon mà cũng được vùng ngoài lãnh thổ biết đến.
Lúc này bên ngoài một thành ở phía Tây Bắc của Tây Vực đang xây dựng nhà thờ lớn, nơi này cũng là căn cứ tạm của Thánh Giáo Đình.
Trên đỉnh núi bên cạnh, Elon đang ngồi trên một tảng đá lớn, Caseus và anh em Điền Văn đang yên lặng đứng phía sau hắn.
Phía đối diện Tử Cống đang thưởng trà với Elon.
Còn có Kiếm Tôn của Vạn Kiếm Cốc cũng bưng tách trà lên nhấp một ngụm, cười mỉa nói: “Hừ, bế quan một tháng? Tiêu Chính Văn xem Tả Phượng Kiều là ai thế?”
“Ông từng đánh với Tả Phượng Kiều, nếu là ông, bế quan một tháng có khả năng thắng cô ta không?”
“Không thể”.
Elon lắc đầu phủ nhận, nhưng sau đó ông ta lại nhíu mày nói: “Tiêu Chính Văn ấy à, ngay cả tôi cũng không nhìn thấu được cậu ta nên vẫn rất khó đoán được kết quả trận chiến này”.
Mặc dù Elon luôn tỏ ra chưa từng để tâm đến Tiêu Chính Văn ở trước mặt người ngoài, nhưng có thể đi đến bước này của ông ta lại có người nào mà không mưu mô?
“Cậu ta vẫn chưa ba mươi tuổi, các vị từng gặp cao thủ Thiên Cảnh nào chưa đến ba mươi tuổi chưa? Dù là Bạch Khởi cũng chỉ mới được cảnh giới Thiên Vương vào tuổi đó”.
Nói rồi Elon quay đầu sang nhìn Tử Cống.
Vì từ khi Tiêu Chính Văn vào vùng ngoài lãnh thổ, mấy người họ đã thầm điều tra về quá khứ của Tiêu Chính Văn.
Không phải mấy động tĩnh Tiêu Chính Văn gây ra thu hút sự chú ý của họ mà là Tiêu Chính Văn vừa mới đến đã giết Vương Vũ, còn thu phục Thiên Cung Bắc Cực.
Mọi chuyện xảy ra quá kỳ lạ, họ luôn nghi ngờ có thể phía sau Tiêu Chính Văn là một gia tộc cực kỳ cổ xưa, thậm chí có quan hệ nào đó với nhánh của Hoàng Đế thời xa xưa.
Dù sao Tiêu Chính Văn quá mức không tầm thường, hai ba mươi tuổi đã có thể độc lập tạo ra một phương trời ở vùng ngoài lãnh thổ. Người như thế dù ở thời đại đó của họ cũng là anh hùng một phương.
“Tôi thấy chẳng qua hắn may mắn thôi”, Caseus nghiến răng nghiến lợi không phục nói.
Nhưng vừa dứt lời, hắn chỉ cảm nhận được một luồng gió lao về chỗ hắn. Hắn chưa kịp hoàn hồn thì Elon đã đánh một bạt tai cực vang lên mặt hắn.
Dù Caseus là người thừa kế tương lai của Thánh Giáo Đình thì Elon vẫn đánh hắn.
“Ngu ngốc”.
“Cái tát này là cho cậu nhớ nếu cậu có suy nghĩ như vậy khi đối mặt với đối thủ vừa kỳ lạ vừa mạnh thì tương lai cậu chết thế nào cũng không biết đâu”.
Elon lạnh lùng quát.