“Đó không phải là lửa, chỉ là một trận pháp gây ảo giác cho con người, thật ra nãy giờ ông ta chỉ đang ở trong ảo giác của mình thôi, tiềm thức của ông ta cho rằng mình đã bị thiêu thành tro rồi”.
Tiêu Chính Văn bình thản nói.
Ticha cúi đầu nhìn Dupand, sau đó giơ tay ra thăm dò hơi thở của cụ ta.
Quả nhiên như Tiêu Chính Văn nói, Dupand vẫn còn thở bình thường, hơn nữa trên người không hề có vết thương gì.
Nhưng mắt cụ ta lại không hề có tiêu cự, chỉ ngơ ngác thất thần như tro tàn.
Trận pháp ảo giác trái tim rồng Hắc Long là trận pháp không ai có thể làm được, thế nên lúc đầu Âm Dương Tôn mới thèm muốn trái tim rồng Hắc Long như thế.
“Đất nước phương Đông cổ xưa quả nhiên vượt xa sự tưởng tượng của những người như chúng tôi”.
Ticha thở dài nói.
Sau đó cụ ta chống gậy quay về sân nhỏ.
Tiêu Chính Văn vẫy tay với mọi người nói: “Đi thôi, xem như ông ta hôm nay đã chết rồi”.
Tất nhiên ông ta mà anh nói là Dupand.
Nhưng Trần Cương và Dương Linh Nhi vẫn không khỏi nhìn Dupand, sau đó mới đi theo Tiêu Chính Văn về sân nhỏ.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt Ticha nhìn Tiêu Chính Văn thêm vài phần kính sợ.
“Ông cụ, nên tiếp tục chủ đề lúc nãy của chúng ta, làm thế nào mới có thể vào bên trong kim tự tháp? Hơn nữa trong điện Thần Minh có cao thủ ở cấp bậc Nhân Vương thật sao?”
Tiêu Chính Văn nghiêm túc hỏi.
Ticha hít sâu một hơi lắc đầu nói: “Tôi không rõ người đó có phải Nhân Vương hay không, dù sao tôi cũng chỉ là một chủ tế nhỏ thôi, còn người đó là chủ tế đã sống hơn ba trăm năm rồi”.
“Chúng tôi không thể đoán được thực lực của ông ta, nhưng cậu có nhớ Napolil không?”
Hả?
Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Tất nhiên là biết, ông ấy từng chinh phục nơi này vào năm trăm năm trước”.
“Đúng thế, lúc đó Napolil đã cử ba cao thủ cảnh giới Thiên Thần bốn sao vào trong miếu thần Hades, nhưng cuối cùng lại khiến Napolil hối hận không kịp”.
Ticha nhấp một hớp trà, nói tiếp: “Ba cao thủ cảnh giới Thiên Thần bốn sao đó không một ai sống sót, từ lúc họ đi vào điện Thần Minh thì không ra ngoài nữa”.
Cao thủ cảnh giới Thiên Thần?
Tiêu Chính Văn không khỏi thấy ớn lạnh.